Dù Liễu Phương Phương biết đây là suy nghĩ mang tính cá nhân, vì không muốn ông ngoại mình buồn nên cô ta mới do dự cho Diệp Vân Nghĩa một con đường sống.
Dẫu biết mình làm vậy đã đi trái lại với hành động ban đầu của họ.
Một khi Diệp Vân Nghĩa trốn thoát thì ai sẽ chịu trách nhiệm cho cái chết của hai cô gái vô tội đây?
“Tôi không phải pháp luật nên không chủ trương chính nghĩa được! Tôi chỉ không muốn ông đau lòng thôi”.
Sau một hồi đắn đo, Liễu Phương Phương đã quyết định.
Tôn Hàn nhận được một cuộc điện thoại.
Và cũng là cuộc điện thoại của người mà anh không muốn nhận nhất.
Anh thật sự không ngờ sau khi mình đến Ma Đô, Lâm Mỹ Quyên lại chủ động liên lạc với anh.
Hai người hẹn gặp tại một quán cà phê ở ngoài thành Ma Đô, một nơi xinh đẹp và yên tĩnh.
Hôm nay, Lâm Mỹ Quyên mặc một chiếc váy dành cho bà bầu màu trắng, bụng đã nhô ra thấy rõ.
Vì đang mang thai nên cô ta không trang điểm, gương mặt mộc với vẻ tiều tuỵ khiến cô ta trông khác hẳn với vẻ lộng lẫy ngày còn ở Giang Châu.
Thậm chí, Tôn Hàn chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày Lâm Mỹ Quyên lại mộc mạc đến vậy.
Gặp lại Lâm Mỹ Quyên, lòng Tôn Hàn không hề dậy sóng, ngược lại chỉ bình tĩnh như gặp một người bạn bình thường thôi.
“Lâu rồi không gặp!”
Tôn Hàn ngồi xuống rồi cười nói.
Khi nhân viên phục vụ đi đến, anh gọi một tách cà phê.
Lâm Mỹ Quyên nhìn Tôn Hàn rồi cười đáp: “Ừm, cũng lâu lắm rồi”.
Dưới nụ cười ấy là vẻ chua xót.
Khi nói chuyện, Lâm Mỹ Quyên luôn đặt tay lên bụng, gương mặt lại có vẻ hạnh phúc khó diễn tả thành lời.
Một cung bậc cảm xúc đối lập.
“Bao lâu nữa thì cô sinh?”
Tôn Hàn tò mò hỏi.
Lúc này, Tôn Hàn chợt nghĩ nếu năm xưa Lâm Mỹ Quyên thật sự mang thai con của anh, có phải kết quả của anh và cô ta sẽ khác không?