Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Giới hạn năm triệu tệ!  

 

Trái tim Lâm Hữu run lên.  

 

Điều đó đồng nghĩa với việc, bất cứ một thẻ bài nào tối nay cũng ngang ngửa với cả tối đánh bạc trước kia của ông ta.  

 

Lâm Hữu liếc mắt nhìn những người còn lại, các thẻ bài xếp chồng, ít nhất cũng đều từ bảy tám mươi triệu đến một trăm triệu tệ.  

 

Ông ta thầm mắng trong lòng, mấy người này giàu thật đấy!  

 

Lâm Hữu tin rằng vận may tối nay của mình rất tốt, thế nên ông ta cố bình tĩnh lại, nói: "Anh Lạc, anh không giới thiệu quy tắc sao?"  

 

Là một tay cờ bạc có thâm niên mấy chục năm, Lâm Hữu hoàn toàn am hiểu việc đánh bài.  

 

Nhưng vẫn phải hỏi quy tắc mới được.  

 

"Không có quy tắc gì đặc biệt, ít nhất phải có ba người mới có thể bắt đầu chơi. Mỗi một người chỉ có thể mở bài một lần! Ngoài ra thì ù bài mới có thể ăn tiền, ra chuỗi đồng chất hoặc tứ quý đều được tiền lãi năm triệu tệ!". Anh Lạc nói, sau đó liền chia bài đã đảo xong cho mọi người.  

 

Sau đó, mỗi người đều để một trăm nghìn tệ tiền đặt cọc vào.  

 

Quy tắc này không phải là khó thực hiện lắm, nó làm Lâm Hữu yên tâm hơn nhiều. Có một số quy tắc gian xảo hơn, ví dụ như người phía trước đã hạ bài thì không được xem bài, chơi theo kiểu đó thì thua không còn gì để mất.  

 

Hạ bài ngay có nghĩa là không được xem bài đã phải hạ bài luôn, người xem bài phải trả người hạ bài gấp 2.5 lần!  

 

Điều đó có nghĩa là người hạ bài đặt hai trăm nghìn tệ thì người xem bài phải đặt năm trăm nghìn tệ.  

 

Tiền lãi giống như tiền ngoài thắng được khi ra chuỗi, dù có theo không cũng phải đặt số tiền này.  

 

Người đầu tiên chơi phải đặt tiền ngay. Đặt tiền kiếm lãi nghĩa là người đầu tiên phải đặt cọc tiền, ra chuỗi hoặc tứ quý thì mới ăn tiền.  

 

Những quy tắc mà anh Lạc nói chính là quy tắc thường thấy của trò chơi này.  

 

Chẳng mấy chốc, anh Lạc đã chia lượt bài đầu tiên ra.  

 

"Xin mời cậu Tôn!"  

 

Anh Lạc giơ tay mời Tôn Hàn gọi bài đầu tiên.  

 

Tôn Hàn mỉm cười, anh tùy tiên vứt ra thẻ năm trăm nghìn tệ: "Ván này tôi nghĩ sẽ có khởi đầu tốt, đặt năm trăm nghìn tệ!"  

 

Tôn Hàn vừa ra tay đã đặt năm trăm nghìn tệ, điều này khiến Lâm Hữu sững sờ.  

 

Nếu chơi như vậy, dù tối nay ông ta có không ăn không uống gì thì e là cũng bị vét sạch năm trăm nghìn tệ chỉ trong hai tiếng.  

 

"Tôi theo năm trăm nghìn tệ!"  

 

"Theo!"  

 

Ngay sau đó, những ông chủ khác cũng nhao nhao đặt tiền.  

 

Đến lượt Lâm Hữu, vốn ông ta chỉ định xem bài, ngộ nhỡ bài xấu thì bỏ bài, thế thì có thể tiết kiệm năm trăm nghìn tệ.  

 

Nhưng khi nghĩ đến thầy bói nói rằng tối nay ông ta rất may mắn, thế là cũng cắn răng không xem bài: "Tôi theo năm trăm nghìn tệ!"  

 

Sau khi hết một vòng, trong hố đặt đã có hơn ba triệu tiền đặt cược.  

 

"Một triệu tệ!". Tôn Hàn lắc lư hai thẻ bài, sau đó ném một triệu tệ vào trong.  



Anh như vậy khiến các ông chủ đều nhao nhao xem bài, thấy bài xấu thì đều bỏ bài. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK