Nụ cười trên mặt Lâm Ảnh tắt ngấm.
Dù có phổi bò đến mức nào thì cô cũng nhận ra Tôn Hàn không hề vui.
Theo bản năng, Lâm Ảnh muốn giải thích đây chỉ là một câu nói đùa.
Nhưng lời ra đến miệng rồi, đột nhiên Lâm Ảnh lại đổi ý đáp: “Đúng vậy, tôi khá thiếu tiền đấy”.
“Cậu không thiếu thốn thì sao có thể hiểu được hoàn cảnh của những người nghèo như chúng tôi chứ?”
“Thế nào? Chúng ta bàn bạc giá cả sòng phẳng đi, tôi có thể làm được nhiều việc lắm, chắc chắn cậu sẽ hài lòng!”
“Không cần đâu”.
Tôn Hàn nhìn kỹ Lâm Ảnh, hờ hững đáp.
“Vậy thôi bỏ đi, xem ra lại phải đi mê hoặc một cái ‘nồi cơm’ mới rồi!”
“Đến nhà tôi rồi, tạm biệt!”
Lâm Ảnh nhún vai, vẫy tay chào tạm biệt.
Đi bộ quãng đường dài như vậy cuối cùng cũng về đến nhà.
Nhưng Lâm Ảnh lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì hình như cũng chẳng có gì khác biệt.
Lần này gặp lại Tôn Hàn, anh đã trở thành công tử nhà giàu, tiền tiêu không hết.
Nhưng Lâm Ảnh thì sao?
Chỉ là một cô gái làm trong quán rượu.
Tự nói bản thân mình trong sạch cũng chẳng ai tin.
Về thân phận thì hai người họ cũng khác nhau một trời một vực.
Im lặng một lát, đột nhiên Tôn Hàn cất tiếng hỏi: “Số tài khoản ngân hàng của cậu là bao nhiêu?”
Lâm Ảnh sững lại. Không phải Tôn Hàn thực sự muốn bao nuôi cô đấy chứ? Ban nãy cô chỉ đùa thôi mà.
“Bao nhiêu?”
Tôn Hàn thẳng thừng cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Ảnh.
“Việc này….”
Lâm Ảnh sau cùng cũng đọc số tài khoản ngân hàng của mình cho Tôn Hàn.
Cô không tin Tôn Hàn có thể cho mình nhiều tiền!
Người có tiền Lâm Ảnh đã gặp nhiều, vài chục nghìn hoặc một trăm nghìn tệ thì còn dám tiêu chứ nhiều hơn thì còn lâu.
Thực ra Lâm Ảnh cũng tò mò, nếu Tôn Hàn thực sự muốn bao nuôi cô thì anh sẽ dám chi bao nhiêu tiền.
Mặc dù làm việc trong quán rượu, nhưng muốn Lâm Ảnh từ bỏ tất cả tự tôn thì không phải chuyện một chút tiền mọn có thể làm được.
Sau khi ghi lại số tài khoản ngân hàng của Lâm Ảnh, Tôn Hàn rời khỏi đó.