Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Mấy người khách này có vẻ không được thiện chí lắm, cô ta không có cách nào. Cách tốt nhất là báo lên trên, những chuyện khác không liên quan đến cô ta nữa.

 

Mấy phút sau, một người phụ nữ mặc vest khoảng 30 tuổi vội vàng đi ra.

 

"Chào ông, tôi là Lưu Văn Thiến, trợ lý của chủ tịch, xin hỏi quý danh của ông đây?"

 

"Liên quan gì đến cô? Đổng Hạo đâu? Không phải nói rằng tối qua có phải lên chuyến hay muộn nhất cũng phải bay về sao, sao bây giờ lại không thấy ai đâu, chẳng lẽ đang ở tận ngoài vũ trụ à?", Tôn Vượng Thịnh nói một tràng dài.

 

Ông ấy thấy hơi bực mình.

 

Nếu theo đúng lịch trình thì lúc này Đổng Hạo phải có mặt ở công ty rồi.

 

Nhưng mà giờ vẫn chẳng thấy đâu.

 

Vấn đề này tuy không phải quá to tát, nhưng dám không coi lời của Tôn Vượng Thịnh này ra gì thì đúng là vấn đề lớn.

 

Ông ấy vẫn chưa già cả đến nỗi không động đậy được, thế mà đám thế hệ sau dám cư xử thế này à?

 

Lưu Văn Thiến giật bắn mình, tối qua chủ tich gọi cho cô ta trong đêm, nói rằng hôm nay có một khách quý rất quan trọng đến công ty.

 

Vì bên đó chủ tịch có một hợp đồng rất quan trọng cần ký kết nên tối qua không thể về kịp.

 

Xem ra khách quý đó chính là ông cụ này.

Sau khi vào văn phòng trên tầng cao nhất của Tinh Hoàng, Lưu Văn Thiến rót nước cho ba người.

 

Lúc ở trong thang máy, cô ta đã nói qua về nguyên nhân hôm nay chủ tịch Đổng chưa thể đến công ty, có hợp đồng quan trọng nên chậm trễ một chút, hoàn toàn có thể hiểu được.

 

Tôn Vượng Thịnh cũng không phải là người cứng đầu, thế nên miễn cưỡng bỏ qua.

 

Tất nhiên là sắc mặt ông ấy không được tốt cho lắm.

 

"Chủ tịch đã lên máy bay bốn mươi phút trước, có lẽ cũng sắp đến rồi, khoảng mười phút sau tôi sẽ gọi điện cho chủ tịch, nói ông cụ đang đợi ông ấy".

 

"Thưa ông, nếu ông không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước".

 

Sau khi sắp xếp cho ba người xong, Lưu Văn Thiến liền cúi đầu tỏ ý rời đi.

 

Trong lúc đó, cô ta lặng lẽ liếc Giang Hồi một cái.

 

Gần đây khắp nơi toàn là scandal của Giang Hồi, ngay cả trước kia cô ta vốn không biết Giang Hồi mà giờ cũng biết.

 

Xem ra lần này Tô Quyền gây chuyện lớn thật rồi.

 

Nhưng có liên quan gì tới cô ta chứ?

 

"Đi đi, gọi điện cho Đổng Hạo thì nhớ bảo cậu ta, tôi đây cũng có giới hạn đấy!", sắc mặt Tôn Vượng Thịnh vẫn rất tệ.

 

"Tôi biết rồi ạ".

 

Lưu Văn Thiến lặng lẽ rời đi.

 

Sau đó vẻ mặt Tôn Vượng Thịnh mới trở nên hiền từ, ông ấy giơ tay ra với Giang Hồi: "Giang Hồi, tới đây....ngồi với ông nào".

 

"...."

 

Giang Hồi liếc nhìn Tôn Hàn, sau đó dịch lại gần một chút, nhưng vẫn hơi e sợ.

 

Kể từ khi bước vào công ty Tinh Hoàng, ông cụ Tôn vẫn luôn sầm mặt, trông khá đáng sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK