Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 

Nhưng may sao, có vẻ như Tôn Vượng Thịnh rất tin cậu ta là cháu trai mình nên không đưa ra yêu cầu đó, thế là cậu ta thoát được một kiếp nạn.

 

Sau khi hưởng thụ cuộc sống sa hoa của một cậu ấm của nhà giàu bậc nhất, Từ Tiểu Bân không muốn quay lại những ngày tháng trước kia nữa.

 

Thậm chí, cậu ta còn nghĩ mọi thứ trước kia của mình đều đã biến mất rồi.

 

Kể cả Tôn Hàn, cùng người mẹ ruột của mình là Dương Dung.

 

Nếu cứ như vậy thì quá khứ của cậu ta sẽ bị vùi lấp.

 

“Em biết rồi chị!”

 

Từ Tiểu Bân không dám nhiều lời nữa, vì sợ để lộ sơ hở.

 

“Ừm, à em vừa ra viện thì đừng chạy lung tung, ở nhà nghỉ ngơi thêm đi. Còn phía Trương Phi Dương, ông mình chưa lên tiếng thì tạm thời em đừng động đến cậu ta! Nhưng nếu cậu ta còn làm gì em nữa thì cũng đừng sợ! Người nhà họ Tôn mình không dễ cho người khác bắt nạt vậy đâu!”, Tôn Đào nói.

 

“Em biết rồi, cảm ơn chị!”

 

Từ Tiểu Bân đứng dậy rời đi.

 

Sau đó, có một người đàn ông trung niên trông rất nham hiểm đi từ phòng bên ra.

 

Tôn Đào đứng dậy rồi lễ phép chào: “Bố!”

 

Đó chính là Tôn Đạo Hương - con trai lớn của Tôn Vượng Thịnh.

 

Tôn Đạo Hương liếc nhìn về phía Từ Tiểu Bân rời đi rồi lạnh giọng nói: “Con có nghĩ Tôn Tiểu Bân này là hàng giả không?”

 

“Dạ…”

 

Tôn Đào không chắc, mà cũng không dám chắc.

 

Song, Tôn Tiểu Bân được người mà ông nội phái đi tìm về, hơn nữa ông còn tuyên bố với cả gia tộc đây chính là con trai của Tôn Hành Vương, là ngũ công tử của nhà họ Tôn.

 

Ông nội đã nói vậy nên trong nhà không ai dám nghi ngờ nữa.

 

“Bố nghĩ cậu ta là giả mạo ạ?”

 

Tôn Đạo Hương lạnh lùng nói: “Hổ phụ sinh hổ tử! Tôn Tiểu Bân không thừa hưởng một chút ưu tú gì của Tôn Hành Vương cả, con thử nói xem bố có thể tin được không?”

 

Tôn Đào trầm mặc một lát rồi nói: “Nhưng ông đã nói cậu ta là thật mà!”

 

“Ông con nói vậy thì đúng là thật sao? Đừng nói là con quên di ngôn trước lúc lâm chung của ông cố rồi nhé?”

 

Ông cố?

 

Lúc ông cố sắp qua đời, Tôn Đào mới sáu tuổi, cô ta là đứa chắt duy nhất quỳ ở đó.

 

Nên đến giờ, cô ta vẫn chưa quên lời căn dặn trước lúc nhắm mắt xuôi tay của ông cố.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK