Bao sao hồi còn ở Ma Đô, anh không cần gì cả, chỉ thấy cô ấy thuận mắt là cho luôn mười triệu.
Đúng là hào phóng!
“Không cần biết cậu là ai, nhưng giờ cậu sẽ là người đàn ông của tôi!”
Lâm Ảnh bông đùa một câu, nhưng đây là lời thật lòng.
Tôn Hàn mỉm cười lắc đầu: “Cậu thích là được”.
Lúc này, Lâm Ảnh đã biết thế nào là được nuông chiều.
Cuối cùng cô ấy đã hiểu, tại sao có nhiều phụ nữ tìm kiếm những người đàn ông giàu có thích mình đến vậy, thậm chí tuổi tác và tướng mạo cũng không quá quan trọng nữa.
Cảm giác này thật sự khiến người ta say mê.
So ra thì Tôn Hàn còn là hàng cực phẩm trong cực phẩm.
Vì vậy, cô ấy cần phải biết thế nào là đủ.
Cùng lúc đó, Tôn Hàn chợt xoa cằm rồi nghiêm túc nhìn Lâm Ảnh như đang có suy nghĩ xấu xa gì đó.
“Cậu đang có ý đồ đen tối gì thế hả, tôi nói cho cậu biết, tôi còn chưa hết đau đâu”.
“Dù cậu có muốn tiếp thì cũng phải biết thương hoa tiếc ngọc chứ!”
Lâm Ảnh thẹn thùng cúi đầu xuống.
Tôn Hàn lắc đầu: “Cậu đang nghĩ gì thế hả?”
“Không phải chuyện đó, mà tôi muốn nhờ cậu giúp một việc”.
“Giúp á? Tôi thì giúp được gì cho cậu?”
Lâm Ảnh có vẻ mù mờ.
Tài năng của cô ấy có hạn, ngoài việc có thể đấm bóp cho Tôn Hàn ra thì có biết làm gì nữa đâu.
“Có đấy, tôi muốn cậu quyến rũ một người đàn ông cho tôi”.
Lâm Ảnh nhăn mặt rồi tức giận nói: “Tôn Hàn, cậu coi tôi là loại người gì hả? Tôi không cần mấy đồng tiền dơ bẩn của cậu nữa, cậu nhận lại đi!”
Sẵn cơn tức, hốc mắt Lâm Ảnh đã nóng lên.
Trước đó, cô ấy còn tường mình đã gặp được người đàn ông có thể nương tựa.
Dù cho người đàn ông này không thể lấy cô ấy.
Nhưng nào ngờ…
“Từ từ, nghe tôi giải thích đã…”
Tôn Hàn giải thích cặn kẽ xong rồi nói: “Sao tôi có thể để cậu vượt quá giới hạn với người khác được, chuyện là vậy đấy, nếu cậu không muốn thì tôi sẽ đi tìm người khác”.
“Thật không hiểu cậu nghĩ gì mà lại tưởng tôi bảo cậu làm chuyện đó với người đàn ông khác”.
Lâm Ảnh nghe đến ngẩn người, cũng biết mình đã trách nhầm Tôn Hàn nên nói: “Ai bảo cậu không nói rõ!”