Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Vâng, phòng hơi đắt một tí, sáu trăm tám mươi tám tệ, sau khi giảm giá…”  

 

“Làm nhanh lên giúp tôi!”, Liễu Y Y cứ có cảm giác nhân viên lễ tân nhìn cô bằng ánh mắt rất lạ, chỉ muốn mau chóng lên phòng.  

 

Sau khi làm thủ tục xong, cả hai vào phòng rồi đặt Đồng Đồng lên giường. Ở khoảng cách rất gần, Tôn Hàn có thể ngửi được mùi thơm toả ra từ trên người Liễu Y Y.  

 

“Em tắm trước hay anh tắm trước, hay là tắm cùng nhau?”  

 

Liễu Y Y: “…”  

 

…  

 

Tia nắng tràn vào phòng qua ô cửa sổ, Liễu Y Y tỉnh dậy trên giường, nhớ lại chuyện điên cuồng tối qua, cô chỉ muốn tiếp tục vùi đầu vào chăn bông.  

 

“Thức dậy thôi nào, đồ lười biếng! Em mà còn không dậy thì anh và Đồng Đồng không chờ em ăn sáng nữa đấy!”  

 

Ngồi trước bàn, Tôn Hàn mỉm cười trêu chọc.  

 

“Mẹ ơi, ăn sáng thôi!!”  

 

Tối qua Đồng Đồng ngủ rất say, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì.  

 

“Mẹ dậy đây, mẹ dậy ngay đây!”, Liễu Y Y nén đau ngồi dậy rồi vội vàng mặc quần áo vào. Ngắm nhìn hai bố con, gương mặt cô bất giác nở một nụ cười thật tươi.  

 

Nếu có thể sống thế này suốt quãng đời còn lại thì tốt biết bao.  

 

Ăn cơm xong, Tôn Hàn đưa Đồng Đồng đi học rồi chở Liễu Y Y đến công ty, hẹn địa điểm tối nay gặp nhau rồi tạm biệt.  

 

Khi anh lái xe về đến biệt thự, Tiểu Hạ cũng đã đi dạy rồi.  

 

Nghề giáo viên không giống như nghề nghiệp khác, không thể thoải mái xin nghỉ phép.  

 

Lúc này, ở biệt thự chỉ có hai bố con Diệp Tô và Dương Khai Phú.  

 

“Tôn Hàn à, sao tối qua cháu không về thế, có phải đi chơi uống say không?”  

 

Thấy Tôn Hàn trở về, Dương Khai Phú vội vàng hỏi chuyện.  

 

Tôn Hàn lãnh đạm nhìn Dương Khai Phú, không giải thích câu nào, “Bác cả, chẳng phải bác nói đi thăm bạn à? Sao bác vẫn chưa đi thế?”  

 

Làm gì có bạn nào?  

 

Ông ta muốn tạo cơ hội cho Diệp Tô nên mới mặt dày đi cùng thôi.  

 

“Đi ngay, đi ngay! Nhưng Diệp Tô không muốn đi cùng, hôm nay cháu trông con bé giúp bác nhé, ha ha ha”, Dương Khai Phú vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu cho Diệp Tô.  

 

Một lúc sau, Dương Khai Phú và Diệp Tô kéo nhau ra một góc.  

 

“Tối qua Tôn Hàn đi đâu vậy bố? Cả đêm không về!”  



Dương Khai Phú liếc nhìn cô ta, “Vậy mà cũng hỏi, chắc chắn là làm chuyện kia rồi. Xem ra Tôn Hàn cũng có đối tượng rồi đấy. Con mà muốn ở bên cậu ấy thì sẽ gặp không ít trở ngại!” 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK