Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả công ty Ngân Trần như muốn nổ tung!

Việc xảy ra ở văn phòng tổng giám đốc chẳng thể bưng bít được.

Chỉ trong chưa đầy ba mươi phút mà việc tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử cầm gạt tàn đập vào đầu Lư Khôn đã truyền khắp công ty.

Tất cả nhân viên và nghệ sĩ của công ty đều bàn tán không ngớt về câu chuyện này.

Có tin vỉa hè gây sốc nhất còn nói lúc này Lư Khôn đã hấp hối sắp trút hơi thở cuối cùng.

Thẩm Tri Thu và Giang Hồi đang ở cùng nhau cũng nghe được tin này.

Cả Vương Mai và Giang Hồi đều nhìn Thẩm Tri Thu với vẻ kinh ngạc không thốt nên lời.

Những người khác cũng lờ mờ đoán được việc này có liên quan đến việc Lư Khôn đánh Thẩm Tri Thu trước đó, nhưng điều họ không hiểu là tại sao Tôn Hàn lại làm như vậy vì Thẩm Tri Thu.

Nếu so việc anh giúp đỡ Giang Hồi lúc trước với việc lần này thì chút lòng tốt đó của anh đâu có là gì?

Đây mới thực sự là yêu thương và bảo vệ!

Trong mắt Giang Hồi đầy sự ngưỡng mộ khó nói thành lời.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao mỗi khi cô nhắc đến cái tên “Thẩm Tri Thu” trước mặt Tôn Hàn là anh lại phản ứng mạnh như vậy.

Hoá ra đây chính là lý do.

Hoá ra, Tôn Hàn và Thẩm Tri Thu sớm đã quen biết nhau, hơn nữa quan hệ của họ còn không phải ở mức bình thường.

Lư Khôn ở đất Thượng Kinh này cũng có chút tiếng tăm, vậy mà Tôn Hàn không hề khách sáo, nói ra tay là ra tay ngay được. Hơn nữa còn không phải âm thầm trừng trị mà công khai dạy dỗ ông ta ở công ty truyền thông Ngân Trần.

Quá ngầu, quá bá đạo!

Nét mặt Thẩm Tri Thu vô cùng phức tạp, cô lo Tôn Hàn sẽ vì chuyện này mà gặp rắc rối.

Nếu đây là Tây Nam thì cô sẽ không lo lắng chút nào.

Nhưng đây là Thượng Kinh, không phải nơi Tôn Hàn có thể tự tung tự tác.

“Chủ tịch Lạc đến công ty rồi!”

Bên ngoài có tiếng ai đó kinh ngạc hô lên.

Ba người phụ nữ cùng nhìn về phía đó.

Trong đầu họ chỉ có một suy nghĩ: lần này lớn chuyện rồi!

Công ty Ngân Trần này một nửa là sản nghiệp của nhà họ Lạc, mà Lạc Văn Thư – cậu ấm ngoài ba mươi tuổi này đang là chủ tịch công ty.

Bình thường thì một tháng Lạc Văn Thư chưa chắc đã đến công ty nổi một lần. Vậy mà hôm nay Lư Khôn bị đánh chưa đầy ba mươi phút đã thấy anh ta đến công ty.

Lần này to chuyện rồi!

Lạc Văn Thư đeo một cặp kính đen bước vào văn phòng.

Trước khi tới đây, anh ta đã được thông báo tình hình qua điện thoại.

Anh ta không tới xem tình hình Lư Khôn đầu đang chảy máu ròng ròng mà tới trước mặt Tôn Hàn mỉm cười nói: “Chào tổng giám đốc Tôn!”

Đợi một lát, anh ta lại bổ sung thêm một câu: “Trên đường đến đây, Giang Lệ đã gọi điện cho tôi”.

Nghe câu này, Lư Khôn không khỏi run rẩy.

Nếu Giang Lệ đã đánh tiếng thì việc lần này Lạc Văn Thư chắc chắn sẽ đứng về phía Tôn Hàn. Vậy thì cơ hội đòi lại “công bằng” của Lư Khôn ở công ty Ngân Trần này bằng không.

“Cậu chủ Lạc, xin chào!”, Tôn Hàn xưng hô rất khách sáo.

Lạc Văn Thư mỉm cười, tiện tay với lấy một chiếc ghế gần đó rồi ngồi xuống, chân nọ vắt lên chân kia rồi nhìn sang Hồ Hạo Nguyên bằng ánh mắt đầy ẩn ý: “Ông được lắm!”

Hồ Hạo Nguyên toát mồ hôi hột lắp bắp: “Chủ tịch, tôi…”

“Thế nào? Nghệ sĩ của công ty được “chuẩn bị” cho người ngoài sao? Lư Khôn tát Thẩm Tri Thu ở ngay công ty chúng ta mà ông còn tiếp tay cho Lư Khôn uy hiếp, bắt Thẩm Tri Thu phải xin lỗi? Ông giải thích tôi nghe xem nào”.

Hồ Hạo Nguyên càng thêm sợ hãi, đúng là điều ông ta lo sợ nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

Kể từ khi Tôn Hàn đánh Lư Khôn vì Thẩm Tri Thu, điều khiến ông ta lo sợ nhất chính là Lạc Văn Thư biết được chuyện này.

Vốn dĩ nếu chỉ có mình Thẩm Tri Thu thì chuyện chẳng có gì. Cho dù ông ta tiếp tay cho Lư Khôn bắt nạt Thẩm Tri Thu thì Lạc Văn Thư biết cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Nhưng người chống lưng cho Thẩm Tri Thu không phải người thường!

Chuyện lần này ông ta quả thực không có lý do gì để chối cãi.

“Chủ tịch, tôi biết sai rồi!”

Biết chẳng thể bao biện nổi nên Hồ Hạo Nguyên đành nhận tội.

“Hừ, nhận tội cũng nhanh đấy nhỉ!”

Lạc Văn Thư hừ lạnh nhưng rồi cũng không truy cứu thêm. Dù gì Hồ Hạo Nguyên cũng là tổng giám đốc công ty, lại lớn tuổi, không thể vì một nghệ sĩ mà phế ông ta được.

Sau đó, Lạc Văn Thư nhìn về phía Tôn Hàn nói: “Cách đây không lâu tổng giám đốc Tôn mới nhờ Giang Lệ gửi gắm Giang Hồi cho công ty chúng tôi, giờ lại có thêm hồng nhan tri kỷ là Thẩm Tri Thu. Sức hấp dẫn của giám đốc Tôn đúng là không thể đùa được!”

Tôn Hàn đương nhiên hiểu được ẩn ý trong câu nói này, nhưng anh cũng chẳng buồn để ý mà chỉ mỉm cười đáp: “Trời cho vậy thì tôi biết làm thế nào bây giờ?”

“Nói cũng phải!”

“Nghe nói tổng giám đốc Tôn đang muốn thu mua hai mươi phần trăm cổ phần của truyền thông Ngân Trần. Việc này không phải là không thể, tôi có thể bàn bạc với hội đồng quản trị nhượng lại hai mươi phần trăm cổ phần cho cậu. Trở thành người một nhà với tập đoàn Thiên Tử cũng là chuyện tốt”.

“Nhưng giám đốc Tôn, theo như tôi được biết thì tập đoàn Thiên Tử hình như không có số tiền lớn đến vậy.

Lạc Văn Thư đi thẳng vào vấn đề.

Ý tứ ở đây chính là có tiền thì chúng tôi sẽ khách sáo, nhưng không tiền thì đừng có mơ.

“Không thể dùng biện pháp khác sao? Ví dụ như đổi cổ phần chẳng hạn!”, Tôn Hàn đáp.

Câu này cũng thể hiện rõ ý tứ của Tôn Hàn: không có tiền!

“Ha ha, hai mươi phần trăm cổ phần của Ngân Trần chỉ có thể đổi lấy năm hoặc thậm chí là bốn phần trăm cổ phần của tập đoàn Thiên Tử. Mặc dù giá trị tương đương nhau nhưng tôi lại không có hứng thú! Tổng giám đốc Tôn, nói một câu mất lòng thì hiện giờ tập đoàn Thiên Tử đang nợ nần chồng chất, cho dù tôi có muốn làm cổ đông thì cũng không phải thời cơ thích hợp”.

Vào thời kỳ đỉnh cao của tập đoàn Thiên Tử thì không sao, lúc đó giá trị của tập đoàn này trên thị trường không ngừng tăng cao, muốn đổi là đổi được ngay!

Nhưng tập đoàn Thiên Tử giờ đang gặp khó khăn, Lạc Văn Thư không phải kẻ ngốc nên đương nhiên sẽ không đồng ý.

Còn Lư Khôn lúc này đã bị đá sang một bên, không ai thèm đếm xỉa.

“Giám đốc Tôn, việc cậu đánh Lư Khôn không phải việc lớn. Nể mặt giám đốc Tôn, việc này tôi có thể giúp cậu dàn xếp ổn thoả, đảm bảo Lư Khôn sẽ không gây rắc rối cho cậu hay Thẩm Tri Thu. Sau này Thẩm Tri Thu ở công ty cũng sẽ không phải chịu uất ức như vậy nữa”.

“Còn việc cậu muốn mua cổ phần của công ty chúng tôi thì hay là bỏ đi”.

Lạc Văn Thư đã mở đường rút lui cho Tôn Hàn.

Chỉ một Lư Khôn nhỏ bé không đủ để anh ta quan tâm.

Nhưng còn việc đòi đổi lấy cổ phiếu của tập đoàn Ngân Trần thì đừng có mơ.

Lạc Văn Thư cho rằng mình đã quá nể mặt Tôn Hàn rồi, còn lại chỉ chờ xem Tôn Hàn có cần thể diện này hay không.

“Cậu chủ Lạc đâu có nể mặt tôi, là nể mặt anh Giang mới phải. Nói thật, tôi cũng biết quan hệ của cậu chủ Lạc và anh Giang không phải bình thường, tôi cũng không nên trông chờ sẽ lấy được cổ phần của công ty Ngân Trần. Nhưng mà…”

Tôn Hàn mỉm cười, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định: “Nhưng số cổ phần này tôi nhất định phải có!”

Mặt Lạc Văn Thư lập tức lạnh như băng.

“Nói mà không biết xấu hổ!”

Hồ Hạo Nguyên quát lớn: “Tôn Hàn, chủ tịch của chúng tôi đã giữ thể diện cho cậu, đừng có đi quá giới hạn! Cho dù Giang Lệ có ở đây thì cũng không dám cư xử như vậy với chủ tịch của chúng tôi!”

Câu này hơi khó nghe, nhưng lại đúng là sự thật.

Quan hệ giữa Giang Lệ và Lạc Văn Thư không tồi, lại còn chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Tôn Hàn quả thực không thể sánh bằng.

Nhưng cũng chính vì biết điều này mà Tôn Hàn mới không bàn bạc với Giang Lệ đã tự ra quyết định này.

Một lúc sau, Lạc Văn Thư mới lên tiếng cảnh cáo: “Tôn Hàn, nghe nói mới tối qua cậu mới lập đại công cho tập đoàn Thiên Tử. Năng lực không tồi, thế nhưng hình như cậu cho rằng mọi việc diễn ra ở đất Thượng Kinh này quá đơn giản thì phải”.

“Không ngông cuồng làm càn ở nơi này được đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK