Chuyến đánh chiếm xuống phía Nam của Giang Lệ đã bị Tôn Hàn phá huỷ.
Thậm chí, nếu cuối cùng Tôn Hàn không nhận nhượng cho Giang Lệ một năm để rút hết sản nghiệp về, thì Thiên Cửu Môn đã thôn tính hết cả tập đoàn Thiên Tử rồi. Khi ấy, tập đoàn Thiên Tử sẽ không phải đối mặt với tình trạng ngắn vốn, mà kinh tế còn lao đao ngay.
Có thể nói Tôn Hàn chính là kẻ thù lớn nhất của tâp đoàn Thiên Tử.
“Trước cậu là công tử của Thiên Cửu Môn, nhưng giờ thì hết rồi. Còn việc tôi muốn cậu gia nhập tập đoàn là vì muốn nhờ cậu đưa tập đoàn vượt qua giai đoạn khó khăn này”.
“Cậu cũng biết tình hình của tập đoàn rồi, địa vị của tôi ở Công Tử Minh đang lung lay dữ lắm, lời nói không còn trọng lượng như trước nữa. Thật ra, tôi cũng không quan tâm mấy chuyện đó quá đâu, nhưng tôi không muôn tập đoàn Thiên Tử sụp đổ hoàn toàn”.
“Tôi tin khả năng chèo chống doanh nghiệp của cậu”.
Tôn Hàn gật gù khi nghe thấy vậy.
Tôn Hàn cũng khá hiểu tính cách của Giang Lệ nên anh biết dù ông ta định rút lui thật thì cũng phải chờ tập đoàn ổn định thì mới rút được.
Còn khả năng thương nghiệp của Tôn Hàn thì không cần bàn cãi nữa rồi.
Chính anh cũng thấy khá được!
Nhưng chắc chắn đây không phải nguyên nhân chính mà Giang Lệ muốn lôi kéo anh vào.
“Anh Giang, chúng ta nói thẳng với nhau luôn đi, có phải Tôn Khải Thành cài người vào tập đoàn Thiên Tử rồi không?”
Giang Lệ và Chu Giang lập tức đối mắt nhìn nhau rồi bật cười.
Đúng là không thể giấu Tôn Hàn được.
Giang Lệ cũng không giấu giếm nữa mà gật đầu nói: “Ừ, Tôn Khải Thành đã kiếm được một người rất hay ho rồi cho gia nhập tập đoàn, vốn đinh cướp vị trí tổng giám đốc của Chu Giang, nhưng tôi không đồng ý nên giờ đang làm phó”.
“Vấn đề lớn nhất là một phó tổng khác cũng là người của Tôn Khải Thành”.
“Thêm chuyện điều động cả trăm tỷ lúc trước để đánh xuống phía Nam nữa, dù là tôi sắp xếp, nhưng Chu Giang là người thi hành nên chú ấy sắp phải nhận lỗi rồi xin từ chức rồi”.
“Vị trí tổng giám đốc sắp để trống, tôi không thích người của Tôn Khải Thành tiếp quản”.
“Song, phía tôi thật sự không tìm được ai sáng giá cho vị trí ấy cả”.
Nói đến đây, gần như Giang Lệ đã bộc bạch hết rồi.
Tranh chấp trong tập toàn Thiên Tử đã biểu hiện rõ rồi.
Mà quyền điều hành tập đoàn trăm tỷ này cũng sẽ quyết định quyền điều hành Công Tử Môn.
Tôn Khải Thành muốn tranh, còn Giang Lệ không muốn mất.
Thế là Tôn Hàn bị kéo vào vòng xoáy thôi.
“Anh Giang định cho tôi làm tổng giám đốc à?”