Nếu Tôn Đạo Viễn nhận tiền rồi giúp người khác, tuy không thể quy vào tội lớn không thể tha thứ, nhưng nếu để Tôn Vượng Thịnh biết được thì kiểu gì ông ấy cũng nổi giận.
Nói thẳng ra thì nhà họ Tôn không thiếu quyền, mà cũng chẳng thiếu tiền.
Thứ mà họ quan tâm nhất chính là danh tiếng.
Đi cửa sau có thể là một cách kiếm tiền với những người bình thường.
Nhưng với con cháu nhà họ Tôn mà nói thì lại là một sự sỉ nhục với thân phận và địa vị của họ.
Tôn Đạo Viễn cũng biết rõ điều này nên mới nhất quyết chối đến cùng.
“Bác hai, bác nói mình không nhận gì từ nhà họ Đậu cả thì cháu có thể tin, nhưng không biết chuyện này đến tai ông nội thì ông có tin không nhỉ?”
Rầm!
Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ lập tức biến sắc mặt.
Câu này đã nói trúng tim đen của họ.
Nhưng không ai thích cảm giác bị uy hiếp cả.
Tôn Đạo Viễn lạnh giọng nói: “Tôn Hàn, cháu định gây cản trở cho bác à?”
Tôn Hàn lắc đầu: “Không phải cháu gây khó dễ gì cho bác, mà bác cũng biết vợ cháu là cháu gái bên ngoại cỉa Diệp Hà Sơn rồi mà. Giờ nhà họ Diệp gặp chuyện, bác lại bảo cháu mặc kệ làm sao được”.
“Nhưng nhà họ Diệp đã mất quyền tiếp tục thi công dự án rồi, cậu còn đòi làm gì nữa? Tôn Hàn, mẹ kiếp! Cậu nhàn rỗi sinh nông nổi à?”
So với bố mình thì Tôn Thiên Kỳ khá mất khống chế.
Chỉ cần thấy không vui cái là anh ta chửi bới loạn xạ lên ngay.
Hơn nữa, anh ta còn thấy Tôn Hàn rất ngứa mắt, đã thế ăn nói còn không biết nể nang ai.
Ánh mắt của Tôn Hàn cũng lạnh dần đi, sau đó nhìn chằm chằm vào Tôn Thiên Kỳ.
Anh lạnh lùng nói rõ từng chữ: “Anh họ này, chúng ta là người một nhà nên anh ăn nói cho cẩn thận! Chứ làm ầm lên thì anh sẽ không được lợi gì đâu!”
Song, Tôn Thiên Kỳ vẫn không tin và nghĩ Tôn Hàn không dám làm gì mình.
Anh ta cười lớn chế giễu: “Tôn Hàn, mày tưởng mày là ai?”
“Chẳng qua nhờ có ông nội nên mày mới ngồi được vào vị trí tổng giám đốc của tập đoàn Thiên Tử thôi, mới thế mà đã vênh váo rồi! Tao nói cho mày biết, chỉ cần tao nói một câu thôi là ông cũng sẽ cho tao vị trí ấy ngay”.
Câu nói này chẳng khác nào câu chuyện con cáo và chùm nho.
Điều khiến Tôn Thiên Kỳ bất mãn về Tôn Hàn khả năng cao là bởi Tôn Hàn còn trẻ mà đã nắm trong tay quyền điều hành một tập đoàn tầm cỡ như Thiên Tử.
Còn Tôn Thiên Kỳ anh ta thì đã ba mươi mà vẫn chẳng có tài cán gì ở cái đất Ma Đô này.
Không so sánh thì không đau thương, chứ so bì một cái thì anh ta đúng là chẳng ra sao.
Vì thế, anh ta mới thấy ghét Tôn Hàn.