Tôn Hàn nhăn mặt, rất muốn đập bàn đuổi người, nhưng vẫn cố nhịn rồi cười nói: “Anh họ nói đúng, dạo này vì chuyện nhà họ Diệp nên em hơi bận, là lỗi của em”.
“Thiên Kỳ, vừa phải thôi!”
Tôn Đạo Viễn lườm Tôn Thiên Kỳ.
Sau đó cười nói: “Tôn Hàn, tối nay chắc cháu không chỉ mời bố con bác đến ăn cơm thôi đâu nhỉ?”
Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đưa mắt nhìn nhau, lòng vòng nãy giờ, cuối cùng cũng được vào chủ đề chính rồi.
Nếu Tôn Đạo Viễn đã hỏi vậy, đương nhiên Tôn Hàn không ngu ngơ tới mức nói khách sáo đại loại như chỉ là một bữa cơm đơn giản.
Anh cười nói: “Bác hai đúng là người tinh ý, vừa nhìn đã biết cháu tìm bác có việc luôn. Cháu đang muốn hỏi nhà họ Đậu cho bác hai những lợi ích gì trong dự án đảo Lâm An, mà bác lại đồng ý ra mặt thuyết phục chú Tôn cho họ?”
Muốn giải quyết được vấn đề thì phải xử lý từ gốc rễ trước.
Giờ Tôn Hàn phải biết nhà họ Đậu hứa cho bố con họ cái gì thì mới có cách để giải quyết vụ này được.
“Lợi ích? Lợi ích gì? Chẳng có gì cả! Chỉ là bác chơi thân với Đậu Minh Hà thôi, hơn nữa bất động sản Long Phong cũng chưa kinh doanh gì ở Ma Đô nên không cần thiết phải nhúng tay vào vụ này”.
“Tôn Hàn, chắc cháu có hứng thú với dự án này là vì nhà họ Diệp đúng không? Nhà họ thành ra như bây giờ là tự làm tự chịu, cháu cũng không cần thiết phải giúp nhà họ làm gì cho phí thời gian ra”.
Tôn Đạo Viễn không thừa nhận nhà họ Đậu đã cho mình lợi ích gì đó, đồng thời còn có ý bảo Tôn Hàn đừng nhúng tay vào vụ này.
Nghe thì có vẻ khách sáo, nhưng lại hệt như ra lệnh.
Nói trắng ra thì dù Tôn Hàn đã quay về nhà họ Tôn, nhưng Tôn Đạo Viễn vẫn chưa coi anh ra gì hết.
Nếu Tôn Hành Vương còn sống, chắc giờ đã là nhân vật có tầm ảnh hưởng khắp cả nước rồi, nếu vậy thì sao bố con Tôn Đạo Viễn dám huênh hoang.
Nhưng hơn hai mươi năm đã trôi qua, đến xương cốt của Tôn Đạo Vương cũng đã mục rồi, Tôn Hàn chỉ là đứa không cha không mẹ, sao ông ta phải kiêng dè anh chứ.
Cho chút thể diện là đủ rồi.
Tôn Hàn không nói gì, anh biết Tôn Đạo Viễn sẽ không thừa nhận nhà họ Đậu hối lộ mình.
Nhưng có mấy ai trên đời giúp người khác không công chứ. Nếu bảo Tôn Đạo Viễn không nhận lợi ích gì mà vẫn hao tâm tổn trí thuyết phục Tôn Phát Tài cho nhà họ Đậu thì có ma mới tin.
Đương nhiên ông ta chối cũng là có lý do. Dù nhà họ Tôn là nhà hào môn số một ở nước Đại Hoa, song cũng không có gia pháp gì như các gia đình bình thường.
Song, có đúng là vậy không?
Đương nhiên là không.
Trái lại, quy tắc của nhà họ Tôn còn rất nghiêm là đằng khác. Nếu ai đó phạm lỗi, nhẹ thì bị phạt, còn nặng thì sẽ bị đuổi ra khỏi gia tộc.
Trong đó có một yêu cầu, con cháu của nhà họ Tôn mà tham gia vào kinh doanh thì phải làm ăn đứng đắn, không được chộp giật.