“Nhưng chắc chị Đỗ không biết rồi, ông cụ nhà họ Đường đã đồng ý với tôi sẽ không tham gia vào dự án này. Không tin thì chị cứ gọi hỏi mà xem”.
“Còn nữa, tối qua tôi đã gọi cho Tôn Phát Tài của Long Phong, ông ấy đã đồng ý sẽ cử một nhóm đến đây, chính thức chuẩn bị tiến quân vào thị trường bất động sản của Ma Đô. Dù chị Đỗ không muốn hợp tác với tôi thì bất động sản Long Phong cũng sẽ lên sàn thôi”.
“Đến lúc đó, Long Phong nhảy vào, nhà họ Đậu cũng muốn tranh dự án, vậy chị Đỗ dựa vào ưu thế gì để tranh giành với hai bên đó?”
Ngay từ khi biết nhà họ Diệp sẽ gặp cơn phong ba này, Tôn Hàn đã bắt đầu sắp xếp mọi việc rồi.
Anh phải nghĩ cách để người của mình lấy được dự án này, sau đó giảm thấp tổn thất cho nhà họ Diệp.
Tạm thời thì phía nhà họ Đậu hơi phiền phức.
Nhưng nếu có thể bắt Đỗ Tiên đứng về phía anh thì vấn đề sẽ đơn giản hơn.
Đường Triều Bính muốn Đường Quân Ngạo nhanh về thì phải cầu cạnh Tôn Hàn.
Mà yêu cầu cuối cùng của Tôn Hàn là ông ta không được đồng ý hợp tác với Đỗ Tiên.
Không có nhà họ Đường chống đỡ, dù Đỗ Tiên có giở hết mọi mánh khoé ra thì cũng không thể lấy được dự án đó.
Nhà họ Đậu thì đã có kinh tế mạnh sẵn rồi, chắc giờ họ cũng đang muốn phải giành được dự án đó, dù Đỗ Tiên có muốn hợp tác với họ thì nhà họ Đậu cũng không để mắt tới một kẻ miệng rộng như chị ta.
Tôn Hàn đã dồn Đỗ Tiên vào tình thế chỉ còn một sự lựa chọn duy nhất.
Nghe thấy thế, mặt Đỗ Tiên xam xịt trông rất khó coi.
“Này cậu Tôn, cậu còn giống thương nhân hơn bà chị đây đấy, chỉ với một câu nói mà đã hạ lợi nhuận của tôi xuống mức thấp nhất rồi”.
“Lần trước vẫn thống nhất là bốn mươi phần trăm, thế mà giờ đã giảm hẳn một nửa, thậm chí còn giảm hoa hồng sau thi công của tôi xuống ba bốn lần”.
Đỗ Tiên nhìn Tôn Hàn rồi châm chọc.
Tôn Hàn không để bụng mà nói: “Đã nói là hợp tác thì phải là cả hai bên tự nguyện, nếu chị không đồng ý thì tôi cũng không ép. Nói hơi khó nghe một chút thì chị Đỗ này, chị cũng biết nếu Long Phong không có chị thì vẫn có cơ hội giành được dự án về tay mà”.
“Ngược lại, với tình hình hiện giờ của chị mà không đồng ý hợp tác với Long Phong thì một đồng cũng đừng mong kiếm được”.
“Để tôi về suy nghĩ thêm”.