Người có thể coi nhẹ Tôn Phát Tài đâu thể nào là nhân vật đơn giản được?
Mà việc Tôn Phát Tài là họ hàng của Thủ tướng tiền nhiệm Tôn Vượng Thịnh cũng chẳng phải bí mật gì.
Thế nên cũng chẳng khó đoán.
Trương Tam vô cùng bất ngờ, hắn cứ tưởng Tôn Hàn chỉ là một người bạn của Diệp Tiên Duyệt nên đã gặp thì nể mặt một chút, hóa ra lại gặp được nhân vật lớn!
Bất cứ một người con cháu nào của nhà họ Tôn ở Thượng Kinh tới Ma Đô cũng đều là nhân vật lớn cả!
"Đoán bừa thôi, đoán bừa thôi mà".
"Thực sự không ngờ anh Tôn lại là người của gia tộc lớn của Thượng Kinh, thất lễ rồi!"
Sau khi xác nhận thân phận của Tôn Hàn, Trương Tam càng trở nên khách khí.
"Chỉ có gia thế tốt hơn người khác một chút mà thôi, cũng chẳng phải bản lĩnh gì. Tôi nào có như sếp Trương tay trắng lập nghiệp, đó mới gọi là bản lĩnh!"
Tôn Hàn khiêm tốn nói.
"Gia thế cũng là một loại thực lực. Anh Tôn à, tôi xin cạn ly rượu này! Khi nào có thời gian tôi sẽ mở một bàn tiệc đãi anh Tôn, để anh Tôn cảm nhận được sự nhiệt tình của người Ma Đô chúng tôi!"
"Ha ha, sếp Trương khách sáo quá!"
Sau khi nói một hồi vô thưởng vô phạt, Tôn Hàn liền tạm biệt đi khỏi.
Tối nay chỉ làm quen sơ sơ, không cần phải nói quá nhiều hay hỏi quá nhiều.
Khi Tôn Hàn quay về phòng bao, những người khác đều đã đi hết, chỉ còn lại mình Lâm Ảnh.
"Sao thế, họ đi hết rồi à?"
Tôn Hàn lạnh nhạt hỏi.
"Đi, đi hết rồi!"
Lâm Ảnh nhìn Tôn Hàn, cảm thấy rất chột dạ.
Sau khi đám chị em của cô ấy biết Tôn Hàn là người không thể chọc vào thì đã chuồn về từ lâu rồi.
Tối nay tới quán bar này chính là Lâm Ảnh gọi bọn họ tới để bòn rút tiền của Tôn Hàn.
Nếu Tôn Hàn muốn tính toán với họ thì phải làm sao?
"Ừm, vậy chúng ta đi thôi".
Tôn Hàn không nghĩ nhiều, anh bình thản nói.
Sau khi ra khỏi quán bar, hai người đi bộ trên đường.
Lúc này Ma Đô đã không còn náo nhiệt như lúc khung giờ cao điểm nữa, nhưng cũng không hiu quạnh lắm.
Ánh đèn nê-ông đủ màu sắc, bầu không khí rất tuyệt vời.
"Tối nay chúng ta đi đâu?"