“Dạo này em sao rồi?”
Tôn Hàn cười hỏi.
Khác với suy nghĩ của Lục Hạo, Tôn Hàn thật sự coi cậu ta như anh em ruột của mình.
Thật lòng mà nói nếu Tôn Tiểu Bân được bằng một phần của Lục Hạo thì anh đã chẳng phải đau đầu về vấn đề cư xử với nhà mẹ nuôi rồi.
“Em vẫn đi theo sếp Từ thôi, giờ em được cất nhắc lên làm giám sát rồi, ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ, thậm chí có kẻ còn nói sau lưng bảo em có chống lưng”.
“Nhưng có một điều vẫn khiến em thấy không thoải mái”.
“Em cứ thấy sếp coi trọng em không phải vì thực lực, mà là vì anh nên sếp Từ mới quan tâm đến em như vậy!”
Sếp Từ mà Lục Hạo nhắc đến chính là Từ Khang Niên!
Tôn Hàn nhìn Lục Hạo rồi cười nói: “Em nghĩ nhiều quá đấy thôi, giờ có mấy ai chỉ vươn lên bằng thực lực nữa?”
“Điều em cần suy nghĩ bây giờ không phải là tất cả những gì mình có được có phải nhờ năng lực thật sự của mình hay không? Mà phải nghĩ mình có giữ được những thứ ấy bằng khả năng của mình không”.
“Ví dụ như chức vụ giám sát của em đi, Từ Khang Niên có thể dễ dàng giao cho em, nhưng vấn đề là em có thể làm tốt được hay không”.
Haizz…
Nghe thấy vậy, Lục Hạo ngẩn ra, lời Tôn Hàn nói rất có lý.
Chỉ cần cậu ta làm tốt việc mà sếp Từ giao thì dù những người khác có ghen ghét đến mấy cũng phải ngậm miệng, và cậu ta cũng không thấy hổ thẹn với lòng mình.
Tôn Hàn mỉm cười, vì anh biết Lục Hạo đã hiểu ra vấn đề rồi.
Dẫu sao thì Lục Hạo cũng chưa từng trải, cho nên về mặt tư duy vẫn còn hạn hẹp, nhưng điều đó không có nghĩa cậu ta là một tên ngốc.
Thậm chí cậu ta còn rất thông minh là đằng khác.
Đã thế còn có tấm lòng trượng nghĩa, dù nguyên nhân khiến Từ Khang Niên trọng dụng cậu ta là vì Tôn Hàn, nhưng cũng không phải ông ấy không thích hay coi Lục Hạo là gánh nặng.
“À, Liễu Y Y dạo này thế nào?”
Khi hỏi về Liễu Y Y, Tôn Hàn có vẻ chần chừ.
Cũng không rõ có phải anh thấy chột dạ vì mình đã kết hôn rồi hay không.
“Chị dâu…”
Lục Hạo cũng có vẻ hơi ngập ngừng, không biết phải kể thế nào.
Tôn Hàn khựng lại, bắt đầu thấy lo lắng: “Y Y gặp phiền phức gì à?”
“Không, không ạ!”
Lục Hạo lắc đầu rồi vội giải thích: “Chị dâu vẫn thế, giờ chị ấy ổn lắm, công việc cũng thuận lợi, cách đây không lâu còn mới chuyển nhà nữa”.