Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Liễu Nam Quân không ngờ lại là một chàng trai trông chưa đến ba mươi tuổi này.

 

Đùa nhau chắc?

 

Những người khác cũng xì xào bàn tán với vẻ không tin!

 

“Bố, giờ đang gấp lắm rồi, cứ để Tôn Hàn thử đi ạ”, thật ra chính Liễu Phương Phương cũng không tin, nhưng giờ đang lúc nguy cấp, cô ta không tin cũng không được.

 

Liễu Nam Quân do dự một lát rồi hỏi: “Cậu ta là bác sĩ của viện nào? Có chứng chỉ hành nghề không?”

Chứng chỉ hành nghề ư?

 

Liễu Phương Phương chỉ biết ngoảnh sang nhìn Tôn Hàn, sao cô ta biết anh có chứng chỉ hành nghề hay không.

 

Bây giờ, thậm chí Liễu Phương Phương còn chưa chắc Tôn Hàn có biết gì về y thuật hay không nữa là, tại tình thế đang gấp quá nên cô ta mới liều một phen thôi.

 

Thấy vẻ mặt này của Liễu Phương Phương, người nhà họ Liễu đều đã nắm được sự tình, nhất thời ai nấy đều có vẻ giận dữ, định gây thêm rắc rối hay sao.

 

“Hồ đồ!”

 

Liễu Nam Quân hừ mạnh một tiếng, tỏ rõ vẻ tức giận.

 

“Phương Phương, bệnh viện số Một có các bác sĩ giỏi nhất ở Thượng Kinh và cả trong nước mà con không tin, lại đi tin một cậu thanh niên không biết gì về cứu chữa bệnh này ư!”

 

“Không sợ đẩy ông con vào tình trạng nguy hiểm sao?”

 

“Tốt nhất cứ chờ xem bác sĩ nói sao thôi”.

 

Người nhà họ Liễu đã tỏ rõ thái độ là không muốn cho Tôn Hàn cơ hội khám thử.

 

Tôn Hàn không quá ngạc nhiên với điều này, nói trắng ra nếu anh không chứng minh bản thân thì mọi người không tin cũng là chuyện bình thường.

 

Nếu người nhà họ Liễu dễ dàng đồng ý để anh chữa trị cho Liễu Thị Long ngay thì mới là đầu óc có vấn đề.

 

Anh không vội vàng giải thích, mà đứng sang một bên chờ đợi.

 

“Tôn Hàn, anh nói là có thể chữa trị được cho ông tôi cơ mà, giờ anh nói đi, anh định chữa thế nào?”

 

Nhưng Liễu Phương Phương vẫn tin Tôn Hàn.

 

Lý do là vì Tôn Hàn chẩn đoán bệnh của ông cô ta qua điện thoại không khác tình hình hiện tại là mấy.

 

Cho nên chắc chắn không phải là anh đoán bừa.

 

Nếu không, cô ta đã chẳng gọi anh đến đây rồi.

 

“Cứ xem thế nào đã, dù bệnh của ông cô nghiêm trọng, nhưng chưa đến mức nguy hiểm ngay đâu. Đương nhiên, càng để lâu thì càng khó nói đấy”, Tôn Hàn thờ ơ đáp.

 

Liễu Nam Quân lập tức nghiêm mặt quát: “Cậu kia, cậu đanh rủa bố tôi đấy à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK