Anh nhớ lần trước mình từng nói chỉ gặp một lần thì coi như không quen biết, nhưng giờ họ gặp lại nhau rồi, anh mà không cho người ta số thì khó ăn nói lắm.
Hai người trao đổi số điện thoại xong, Thẩm Tri Thu bỏ lại một câu lát mời Tôn Hàn đi ăn đêm rồi rời đi.
Cô ta không thể đứng đây nói chuyện với Tôn Hàn mãi được, dẫu sao cô ta đến đây cũng là tính chất công việc, nên cần phải trò chuyện với người trong giới thương mại.
Còn Tôn Hàn đến dự sinh nhật của Kim Điềm Nhi với thân phận gì thì Thẩm Tri Thu không nghĩ nhiều.
Hôm nay có rất nhiều người đến đây, nhưng những người thật sự có quan hệ thân thiết với nhà họ Kim chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.
Còn lại hầu hết là dây cà ra dây muống.
“Tôn công tử, chủ tịch của chúng tôi có lời mời ạ”.
Thẩm Tri Thu rời đi chưa được bao lâu, khi buổi tiệc sắp bắt đầu thì chợt có một người đàn ông trung tuổi đi tới lễ phép nói với Tôn Hàn.
“Dẫn đường đi”.
Tôn Hàn mỉm cười, cuối cùng thì Kim Thất Lạc cũng nhớ đến anh rồi.
Bữa tiệc hôm nay chủ yếu tổ chức ở bên ngoài, song còn mấy căn phòng bao dành riêng cho các nhân vật có số má ở tỉnh Tây sử dụng.
Không phải thế hiện thế lực, vì sự thật đúng là vậy.
Trong đó, căn phòng sang trọng nhất là để Kim Thất Lạc tiếp khách.
Sau khi Tôn Hàn đến, không ít ánh nhìn hướng về phía anh, họ đều là các nhân vật lớn cả.
Kim Thất Lạc đứng dậy rồi cười híp mắt nói: “Công tử đến đây là vinh hạnh của chúng tôi”.
Vừa nghe là “cậu”, đám người nhà họ Kim trong sảnh tiệc đã biết ngay ai đến, chắc chắn là cậu chủ Thiên Cửu môn mới đến tỉnh lỵ rồi.
Nghiêm túc mà nói, vị này cũng là chủ của nhà họ Kim.
Nhưng vẻ mặt của ai nấy đều rất lạ, chẳng hề nhiệt tình chào hỏi gì.
Cũng không có gì ngạc nhiên, Tôn Hàn đến tỉnh lỵ, Kim Thất Lạc không có động thái chào hỏi thiện ý.
Trụ cột trong nhà đã không nể mặt, những người khác trong nhà họ Kim có ngốc mới nghĩ đến chuyện xu nịnh.
Tôn Hàn cũng không trách, nhẹ nhàng nói, “Có phải là vinh hạnh gì đâu, chuyện lớn như sinh nhật của cháu gái chủ tịch Kim mà cũng không báo tôi một tiếng. Tôn Hàn không mời mà tự đến đây, không làm phiền mọi người là tốt rồi”.
“Do tôi sợ cậu bận nên không dám làm phiền mà!”
Hai người tung hứng anh một câu tôi một câu, cuối cùng đều bật cười ha ha, khung cảnh hoà hợp tựa như bạn lâu năm gặp lại.
Nhưng thật ra những người nhà họ Kim đều hiểu rõ, ai cũng có suy nghĩ riêng trong lòng.
“À đúng rồi, tôi đã mua ngọc Hoà Điền thượng hạng làm quà, chẳng hay cháu nhà là vị nào?”, Tôn Hàn vừa lấy hộp quà ra vừa hỏi.
Cháu nhà?