Trên bàn ăn đầy những món ngon thịnh soạn, còn có một chai rượu vang trị giá mấy trăm nghìn tệ.
Họ đúng là biết hưởng thụ đấy nhỉ.
Tôn Hàn cứ nghĩ rằng mình sẽ tức giận, nhưng anh lại phát hiện anh không chỉ không nổi giận mà còn vô cùng bình tĩnh.
Có lẽ là do tình cảm của anh giành cho Lâm Mỹ Quyên đã bị chính cô ta hủy hoại sạch sẽ.
"Đến rồi thì đều là khách. Mỹ Quyên, mang thêm một đôi bát đũa ra đi!", Đường Minh Phong kinh ngạc một thoáng xong liền nói.
Tất nhiên, anh ta nói nghe có vẻ khách sáo, nhưng thực ra là đang tuyên bố chủ quyền.
"Không cần, nhà các người ăn cơm, tôi tham gia vào làm gì? Tôi chỉ muốn hỏi một chuyện, hỏi xong tôi sẽ đi". Tôn Hàn nhét hai tay vào trong túi quần, lạnh nhạt nói.
"Chuyện gì?", Lâm Mỹ Quyên nhíu mày hỏi.
"Lâm Mỹ Quyên xảy ra tai nạn giao thông!"
Soạt!
Lâm Mỹ Quyên kinh ngạc, sau đó mừng như điên, cuối cùng là phẫn nộ, cô ta chất vấn: "Tôn Hàn, Liễu Y Y bị tai nạn giao thông thì liên quan gì đến tôi? Anh tìm tôi làm gì, anh bị điên à?"
Liễu Y Y bị tai nạn giao thông thì đúng là một tin tức tốt với cô ta. Nhưng Tôn Hàn đến tìm cô ta làm gì, có phải cô ta làm đâu!
Tôn Hàn nhíu chặt mày, anh nghi ngờ hỏi: "Cô không làm sao?"
"Tôn Hàn, anh có bằng chứng thì cầm đến đây, không có thì anh đừng có vu oan cho tôi!". Hiếm khi nào đối mặt với Tôn Hàn mà Lâm Mỹ Quyên lại tự tin như vậy, cô ta không chịu yếu thế.
Thực sự không phải là Lâm Mỹ Quyên.
Tôn Hàn liền nhìn Đường Minh Phong: "Anh thì sao?"
"Tôn Hàn, tôi có thể hiểu tâm trạng của anh, nhưng anh đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi và Mỹ Quyên! Anh hãy thử nghĩ xem tôi có thân phận như thế nào, tôi sắp trở thành ông chủ của một công ty được đưa lên sàn chứng khoán, còn sắp trở thành người thừa kế của nhà họ Đường, anh thấy tôi sẽ làm chuyện ngu xuẩn như vậy sao?"
"Nếu anh đến để nói điều này thì mời anh đi cho!"
"Làm phiền rồi!"
Xem ra không phải họ làm.
Tôn Hàn không ở lại mà quay người đi ngay.
Nhìn bóng lưng rời đi của Tôn Hàn, Lâm Mỹ Quyên thấy phức tạp vô cùng. Người độc chiếm sự quan tâm của Tôn Hàn vốn chính là cô ta!
Mà bây giờ tất cả đều thuộc về Liễu Y Y!
"Không hiểu ra sao!"
"Đúng là đồ thần kinh!"
Lâm Hữu và Lâm Hạo đều chửi ầm lên.
Lúc này điện thoại của Đường Minh Phong reo lên, là một số điện thoại lạ từ Ma Đô.
Anh ta nghi hoặc nghe máy: "Alo?"