"Tất nhiên là trong đó công ty chúng tôi cũng sẽ khởi động nhiều kế hoạch khác. Tôi tin rằng chưa đến năm năm, công ty chúng tôi không chỉ được cả thành phố Giang Châu biết đến mà ngay cả ở phạm vi trong nước, công ty chúng tôi cũng sẽ trở thành một công ty bất động sản hàng đầu!"
"Được rồi, mời người tiếp theo!"
Ngay sau đó, bốn năm phóng viên đặt câu hỏi, Đường Minh Phong lần lượt trả lời.
"Giám đốc Lâm, tôi nghe nói trước đây công ty bất động sản Phong Quyên thuộc về chồng cô. Bây giờ nó thuộc về cô và chủ tịch Đường là do hai người lấy được từ thủ đoạn bất hợp pháp, xin hỏi điều đó có phải thật không?", lúc này đột nhiên một giọng nói sắc bén vang lên.
Liễu Y Y trước màn hình máy tính vô thức nhìn Tôn Hàn, cô nhìn thấy sắc mặt anh sầm xuống.
Là thật!
Công ty bất động sản Phong Quyên đang được mọi người chú ý tới thực ra chính là công ty của Tôn Hàn.
Tất cả mọi thứ của anh đều bị vợ anh bắt tay với người ngoài cướp đi.
Trong buổi họp báo, khi bị lật tẩy như vậy, sắc mặt Lâm Mỹ Quyên trở nên mất tự nhiên, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã bình thường. Cô ta trả lời rất rõ ràng: "Đây chỉ là chuyện bịa đặt".
"Chồng tôi vào tù vì tội cưỡng hiếp, tôi đã nhìn nhầm người. Nhưng trước khi anh ta vào tù, công ty đã nợ nần chồng chất! Là tôi..."
"Tôi đã dốc hết tâm huyết, khổ sở chống đỡ công ty. Sau này, lúc tôi sắp không chống đỡ nổi nữa, tôi gặp được Minh Phong, tốn một khoản tiền lớn mới khiến công ty hồi sinh".
"Thế nên mới có công ty bất động sản Phong Quyên ngày hôm nay!"
"Tất nhiên là tôi cũng phải cảm ơn ông chồng khốn nạn của tôi, nếu không phải do anh ta đã phạm phải tội ác khiến người ta khinh thường thì tôi cũng sẽ không nhìn rõ bản chất của anh ta, càng không gặp được định mệnh đời mình là Minh Phong".
Phóng viên bên dưới liền bàn tán xôn xao, họ đều chỉ trích tội ác của chồng Lâm Mỹ Quyên, cũng chính là Tôn Hàn.
Thì ra mọi chuyện là như vậy!
Tội phạm cưỡng hiếp!
Thì ra chồng của Lâm Mỹ Quyên là một tên cặn bã như vậy.
Có được đáp án như vậy, không có phóng viên nào cảm thấy Lâm Mỹ Quyên cướp đoạt tài sản của chồng cô ta nữa.
Loại người như vậy, bị như thế là đáng đời!
Lúc này Liễu Y Y chỉ muốn đập nát màn hình máy tính.
Cô đã quen biết Tôn Hàn lâu như vậy nên ít nhiều gì cũng biết anh là người thế nào. Tuy có lúc anh rất ngang ngược, nhưng anh chắc chắn không phải kẻ xấu xa như Lâm Mỹ Quyên nói.
"Vợ của anh đúng là quá vô liêm sỉ!"
Tôn Hàn lắc đầu cười khổ, từ từ lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa: "Anh đã quen rồi".
“Bị cô ta nói xấu như vậy mà anh không bực à?”
Liễu Y Y khó hiểu nhìn Tôn Hàn.
Tôn Hàn bật cười lắc đầu, đáp: “Không bực nổi”.
Sau đó, Tôn Hàn đứng dậy, mặc chiếc áo khoác trên ghế vào rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đến đó xem sao”.