Nếu so sánh thì cậu cả nhà họ Cẩm này vẫn còn tốt chán. Tuy rằng anh ta cũng làm loạn bên ngoài nhưng ít ra cũng không có tin đồn anh ta hoành hành ngang ngược.
Còn những con cháu khác của nhà họ Cẩm thì danh tiếng vô cùng kém.
Suy cho cùng cũng là cùng một nhà mà ra.
Thường thì đời cha ông đã tài giỏi thì đời con cái nhất định không tầm thường.
Tôn Hàn cũng rất khó hiểu, Cẩm Quốc Trụ là nhân tài kiệt xuất, tại sao đám con cháu toàn là những kẻ không ra hồn chứ.
Tất nhiên anh không để lộ những cảm xúc này ra.
"Cậu cả không muốn kết bạn với tôi, nhưng tôi lại muốn kết bạn với cậu cả. Không nói đến chuyện có giúp hay không, nhưng tôi nghe nói ông Cẩm Quốc Trụ có bệnh đau đầu, vừa hay tôi lại có một đơn thuốc có thể thuyên giảm chứng đau đầu. Hay là tôi đưa đơn thuốc để cậu cả đem về, xem ông Cẩm dùng xong có thấy đỡ hơn không?"
Ba người: "...."
Làm, làm thế này cũng được sao?
Đúng là Cẩm Quốc Trụ có bệnh đau đầu thâm niên, nghe nói vì quá nhiều chuyện phiền não, nhiều năm tích lũy nên đã thành bệnh.
Nhưng Cẩm Quốc Trụ là người có địa vị, các bác sĩ nổi tiếng trên cả nước đều phải tới chữa bệnh cho ông ta, đâu cần đến một đơn thuốc không rõ lai lịch của Tôn Hàn chứ?
"Tôn Hàn, tôi rất cảm ơn ý tốt của anh, nhưng không cần đâu!". Giọng Cẩm Hoằng lạnh đi, anh ta nghĩ rằng Tôn Hàn đang chơi mình.
Tôn Hàn cũng không để ý, anh nói với giọng tiếc nuối: "Thế thì thôi vậy. Nhưng có lẽ cậu cả không biết, ông Liễu Thị Long đã được tôi cứu khi đang nguy kịch ở bệnh viện số Một!"
Cẩm Hoằng: "...."
Lần này thì sắc mặt Cẩm Hoằng đã nghiêm túc hơn hẳn.
Anh ta cũng đã từng nghe nói chuyện Liễu Thị Long được một bác sĩ trẻ tuổi cứu sống. Nhưng nhà họ Liễu luôn giữ kín chuyện này, thế nên không ai biết là ai đã cứu.
Hóa ra người đó chính là Tôn Hàn trước mặt anh ta!
Nếu như đúng là anh ta thì bệnh đau đầu của ông nội...
"Đừng nói là anh muốn dùng đơn thuốc này để ra điều kiện đấy nhé?", Cẩm Hoằng nói.
"Không có bất cứ điều kiện gì, đây chỉ là tấm lòng của tôi đối với ông Cẩm Quốc Trụ thôi", Tôn Hàn nói.
"Vậy được, uống rượu thôi!"
Cẩm Hoằng suy nghĩ một lúc rồi lại ngồi xuống.
Qua ba lượt rượu, Tôn Hàn và Cẩm Hoằng chỉ trao đổi số điện thoại, không nói gì thêm.
Mãi đến khi Cẩm Hoằng đi rồi, Tôn Hàn cũng ra hiệu cho Giang Hồi ra về.
Trong phòng bao chỉ còn lại ba người.
Lúc này Giang Lệ mới bật cười: "Vì giúp cô Giang Hồi mà cậu đúng là bỏ ra nhiều công sức thật đấy!"