"Tri Thu, việc này không chỉ liên quan tới tiền đồ của cô, mà còn liên quan đến sự tồn vong của Thắng Thiên. Cô không thể khoanh tay đứng nhìn!"
Cung Hướng Độ sợ rằng trong lúc phẫn nộ Thẩm Tri Thu sẽ bỏ mặc mọi thứ nên đổi giọng khẩn thiết van nài.
Đến bước đường này rồi thì dù ông ta có là chủ tịch cũng không thể tiếp tục làm giá được nữa.
Bất luận thế nào Thẩm Tri Thu cũng phải đi giải quyết rắc rối này mới được.
Nếu không, Đại Đô Chi Thành không bán được, chưa tới một tháng công ty Văn hóa Thắng Thiên sẽ phải tuyên bố phá sản.
"Tối nay tôi sẽ đi!"
Thẩm Tri Thu do dự chần chừ hồi lâu, cuối cùng cũng đành hạ quyết tâm.
Cô không muốn làm liên lụy đến Tôn Hàn.
Cung Ngạo dường như đang suy nghĩ gì đó, muốn nói ra nhưng lại thôi.
Căn phòng rơi vào im lặng.
Reng reng!
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại trong văn phòng vang lên.
Cung Hướng Độ nhấc điện thoại lên hỏi: "Có chuyện gì?"
Trong điện thoại vọng ra giọng cô lễ tân: "Thưa chủ tịch, ông Từ Khang Niên của tập đoàn Cửu Thành muốn gặp chủ tịch!"
Từ Khang Niên là người thế nào, Cung Hướng Độ chưa chắc đã biết nhưng tập đoàn Cửu Thành thì chắc chắn biết.
Ông ta chẳng buồn suy nghĩ xem vị khách này tới làm gì mà vội vã nói: "Mau mời vào!"
Thẩm Tri Thu thì đột nhiên như thể nhớ ra điều gì, đôi mắt xinh đẹp bất giác chớp chớp.
Hình như người hôm đó lái xe đưa cô về nhà tên là Từ Khang Niên!
Vài phút sau.
Tôn Hàn và Từ Khang Niên người trước người sau bước vào.
Thẩm Tri Thu nhìn thấy Tôn Hàn thì đứng ngẩn ra như trời trồng, Cung Ngạo cũng trợn tròn mắt.
Vị khách này... lại đến tận đây!
"Tôn, Tôn..."
Cung Ngạo định gọi tên anh nhưng chợt nhớ đến cảnh Tả Quân bị anh đánh bại ở Tề Bắc nên vội vã ngậm miệng lại.
"Ông Từ?", Cung Hướng Độ chưa từng gặp Tôn Hàn nên đành hỏi với vẻ thăm dò.
"Tôi là Từ Khang Niên, còn đây là cậu chủ của tôi!', Từ Khang Niên đứng ra giới thiệu.
"Hóa ra là cậu chủ Tôn, mời ngồi, mời ngồi!", Cung Hướng Độ lập tức trở nên vô cùng khách sáo.
Tôn Hàn khẽ mỉm cười gật đầu, sau đó ánh mắt anh khẽ lướt qua Thẩm Tri Thu. Anh bước thêm hai bước rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Từ anh toát ra khí chất khác hẳn với người bình thường.