Không nhiều lời, Tôn Hàn đã bước chân vào hội trường.
Liễu Y Y nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy rất phức tạp.
Trần Hương biết chuyện gì đang xảy ra. Nói cho cùng, giữa hai người vẫn có khoảng cách.
“Y Y à, cô và cậu Tôn xảy ra chuyện gì phải không?”, Phương Minh Nguyệt ân cần hỏi.
Liễu Y Y cắn chặt răng, đoạn ngẩng đầu mỉm cười nhìn đối phương, “Không có gì đâu. Chúng ta cứ mặc kệ anh ấy”.
Dù Phương Minh Nguyệt không biết đã xảy ra chuyện gì thì cũng nhìn ra hai người họ đang có vấn đề gì rồi.
Cả hai đều là người cố chấp, không thích cúi đầu, một khi bất đồng sẽ rất khó hoà hoãn lại.
Phương Minh Nguyệt vừa cười vừa lắc đầu, chỉ cảm thấy Liễu Y Y sống trong phúc mà không biết!
Thật ra Trần Hương cũng đang nghĩ như vậy.
Nhưng chuyện tình cảm chưa bao giờ là chuyện một bên tình nguyện.
Liễu Y Y không giống họ, sẽ không vì Tôn Hàn giàu có mà chuyện gì cũng thuận theo anh.
Có lẽ, đây cũng là lý do Tôn Hàn thích Liễu Y Y.
Có những chuyện phải xem duyên phận, khó lòng ghen tị.
Cùng lúc ấy.
Tôn Hàn đã đặt chân vào đại sảnh lộng lẫy nguy nga.
Có rất nhiều ông chủ đi qua đi lại và trò chuyện với nhau trong đại sảnh, bầu không khí rất tuyệt vời.
Tôn Hàn gần như chẳng quen biết ai cả, càng không có hứng thú tán gẫu với họ. Anh một mình đi đến xô pha gần cửa sổ rồi ngồi xuống, thừ người ra.
Từ sau hôm cãi vã với Liễu Y Y vì tên Lâm Đề kia, thật ra Tôn Hàn vẫn luôn tự kiểm điểm mình.
Rốt cuộc có phải do anh độc đoán quá không?
Luôn muốn kiểm soát Liễu Y Y và gạt bỏ tất cả đàn ông ở bên cạnh cô.
Khi tự vấn lương tâm, Tôn Hàn không nghĩ mình là người đàn ông hẹp hòi như vậy.
Mà bây giờ anh và Liễu Y Y chẳng là gì của nhau cả, sợi dây liên kết duy nhất là Đồng Đồng.
Với mối quan hệ như vậy, dù Liễu Y Y có quen bạn trai hay thậm chí là kết hôn với người khác, thì cũng chẳng có gì là sai.
Nhưng tên Lâm Đề ấy là cái thá gì chứ?
Chỉ là một kẻ thèm muốn vẻ đẹp của Liễu Y Y, lợi dụng thân phận con trai ông chủ chuỗi cửa hàng Tô Lan để quấy rối cô mà thôi.
Còn thái độ của Liễu Y Y thì sao?