"Nếu muốn hợp tác với công ty khác thì hình như cả Ma Đô cũng không có công ty phù hợp. Xét về thực lực, bên đủ tư cách để tiếp nhận dự án đảo Lâm An chỉ có nhà họ Đậu và nhà họ Đường".
"Nhưng trong số bốn gia tộc lớn ở Ma Đô, trừ nhà họ Ninh là gia tộc nắm giữ bộ Thương mại ra thì ba gia tộc khác đều cạnh tranh lẫn nhau, chỉ muốn loại bỏ đối phương".
"Chỉ cần hai nhà kia biết được việc kinh doanh của công ty bất động sản Diệp Thị đang gặp vấn đề thì điều đầu tiên họ làm là nghĩ cách khiến nhà họ Diệp sụp đổ, mà không phải là hợp tác để cùng khai thác dự án! Diệp Vân Đồ đúng là vô dụng, nhưng ông ta cũng ý thức được điều này".
Đỗ Tiên nói thẳng thừng, ý chị ta là cuối cùng công ty bất động sản Diệp Thị chắc chắn sẽ không nuốt trọn được dự án này, rồi sẽ phải nhả ra. Đến lúc đó sẽ là thời cơ để Đỗ Tiên cướp lấy miếng mồi ngon này.
Đỗ Tiên nhìn Tôn Hàn vài lần, sau đó tiếp tục nói: "Bây giờ bên ngoài vẫn chưa biết về chuyện tôi vừa nói, nhưng các thống đốc ngân hàng lớn đều biết rõ rồi. Tin tức này không được truyền ra ngoài vì ảnh hưởng của nó sẽ rất lớn".
"Nếu cậu Tôn không tin thì có thể bảo Tôn Phát Tài đi nghe ngóng".
"Thế nên là...."
"Nếu tôi đã biết rằng nhà họ Diệp sớm muộn gì cũng phải từ bỏ dự án đó thì tại sao tôi lại phải bất chấp rủi ro để bày ra một vụ án chôn xác chứ?"
Nghe thế Tôn Hàn cũng gật đầu.
Anh biết điều Đỗ Tiên nói là thật.
Nếu như Diệp Vân Đồ đã khiến cả công ty bất động sản Diệp Thị rối tung hết cả lên, vậy dự án đảo Lâm An sớm muộn gì cũng mất đi. Đỗ Tiên có làm bao nhiêu chuyện đi chăng nữa cũng chỉ là chuyện vô ích.
Điều đó cũng có nghĩa anh đã nghi ngờ sai người.
Hung thủ của vụ án chôn xác là người khác.
Vậy là Diệp Vân Nghĩa sao?
Bây giờ vẫn chưa có manh mối gì, không thể phán đoán được.
Còn việc Tiểu Chu nói rằng khoảng thời gian trước Tiểu Hoa và Tiểu Vũ có quan hệ mật thiết với Trương Tam có lẽ là một sự trùng hợp.
Những cô gái ở hội sở cùng lúc có quan hệ mật thiết với nhiều đàn ông cũng là chuyện rất bình thường.
"Là do tôi lòng dạ tiểu nhân, mong chị Đỗ đừng trách!"
Tôn Hàn liền lập tức cười xòa.
Đỗ Tiên cũng bật cười: "Được rồi, chỉ cần cậu Tôn không nghi ngờ tôi nữa là được. Trong việc này quả thật tôi cũng có hiềm nghi rất lớn".
"Nhưng mà dù thế nào thì vụ án chôn xác cũng coi như kết án rồi. Nhưng nguy cơ tài chính của công ty bất động sản Diệp Thị vẫn chưa được giải quyết. Cậu Tôn, cậu có định giúp không?"
Lúc nói câu cuối cùng, giọng điệu Đỗ Tiên vô cùng sâu xa.
Tôn Hàn trầm tư một lúc rồi cười nói: "Nếu muốn hoàn thành dự án đảo Lâm An thì ít nhất cần phải đổ vào 30 đến 50 tỷ nữa đúng không? Phải làm thế nào?"