Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 “Được rồi, ông cụ Liễu, có lẽ ông cũng không thích gặp tôi. Để tôi khám lại cho ông và dặn dò một số điều cần lưu ý, sau đó sẽ không nán lại đây làm chướng mắt ông nữa”.  

 

Tôn Hàn đứng dậy, chuẩn bị kiểm tra cho Liễu Thị Long.  

 

“Chỉ cần cậu không cố chấp đòi cưới Phương Phương, tôi vẫn có thể vui vẻ gặp cậu”, Liễu Thị Long nói.  

 

Tôn Hàn cười hỏi, “Ông thấy sao rồi?”  

 

“Cảm thấy thoải mái lắm, sức khoẻ còn tốt hơn cả trước khi bệnh!”, Liễu Thị Long thành thật đáp.  

 

Bây giờ ông cụ cảm thấy gân cốt đều thư giãn hơn rất nhiều.  

 

Nghe vậy, Tôn Hàn không thấy ngạc nhiên chút nào. Phương pháp điều trị mà anh dùng vốn nhằm điều dưỡng cơ thể, giúp sức khoẻ của Liễu Thị Long phục hồi tốt hơn và nâng cao khả năng miễn dịch.  

 

Liễu Thị Long không cảm thấy thoải mái mới là chuyện lạ.  

 

Vừa kiểm tra, anh vừa căn dặn, “Sau khi khoẻ lại, ông có thể tập thể dục một cách vừa phải, tập Thái cực quyền hằng ngày chẳng hạn. Chuyện khác thì tôi không dám bảo đảm, nhưng kéo dài tuổi thơ thì không thành vấn đề”.  

 

“Ừm, cũng ổn rồi. Về cơ bản là không có gì đáng ngại. Nằm viện thêm vài ngày là xuất viện được rồi, không cần tôi đích thân đến khám nữa”.  

 

Sau khi kiểm tra xong và xác định sức khoẻ của Liễu Thị Long không còn gì đáng ngại, Tôn Hàn bèn chuẩn bị rời đi.  

 

“Về cơ bản là không có gì đáng ngại nghĩa là sao? Có là có, mà không là không. Cậu trai trẻ à, cậu nói khó hiểu quá!”, Liễu Thị Long trừng mắt bảo.  

 

Thật ra ông cụ cảm thấy Tôn Hàn là người rất được. Nếu không phải vì chuyện cưới xin của cháu gái không thể làm bừa, ông cụ chưa chắc chọn được cháu rể tốt như vậy.  

 

Ít nhất là ông cụ cảm thấy Tôn Hàn thuận mắt hơn Tôn Bân và Trương Dương Phi.  

 

“Thế thì là không vậy”.  

 

Khi Tôn Hàn dợm bước rời khỏi phòng bệnh, Liễu Thị Long bỗng lên tiếng, giọng nói khá nghiêm túc, “Tôn Hàn à, tôi hỏi cậu chuyện này nhé. Y thuật của cậu có trị được bệnh khó chữa không?”  

 

Vào giây phút Tôn Hàn xoay người, đôi mắt anh đã nheo lại. Nhưng khi anh đã quay hẳn người lại, thì ánh mắt sắc bén kia đã biến mất, còn nở một nụ cười vô hại, “Không dám chắc. Nhưng bệnh gì cũng cần thuốc phù hợp. Chỉ cần đó là bệnh, thì luôn có thể tìm cách chữa trị. Sao, ông cụ Liễu còn có bệnh gì không tiện nói ra à? Chẳng lẽ là bệnh khó ‘lên’?”  

 

Khó cái con khỉ!  

 

“Cút!”  

 

Liễu Thị Long đã từng tuổi này rồi mà vẫn bị chế giễu như vậy, tâm trạng không vui vẻ một chút nào.  

 

“Tôi đi nhé”.  

 

Tôn Hàn cũng không đùa tiếp nữa, nhún vai rồi ra về.  

 

Một lát sau.  

 

Liễu Nam Quân bước vào phòng và ngồi xuống bên cạnh Liễu Thị Long, “Bố!”  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK