“Tối ngày kia là chiến rồi, không về thì còn chờ đến bao giờ nữa? Nhưng mà…”
Chu Giang ngập ngừng một lát rồi tỏ vẻ lo lắng nói: “Giang Lệ, lần này, anh cược lớn quá đấy”.
Thế nào là lớn?
Gần như lần này, Giang Lệ đã mang toàn bộ tài sản ra cược.
“Chú nghĩ tôi không nên đánh cược đấu luân phiên năm năm với Tôn Hàn để quyết định quyền làm chủ sáu tỉnh của Tây Nam à?”
Chu Giang thành thật gật đầu rồi khó nhọc nói: “Nếu em mà lên đấu được thì sẽ không phản đối quyết định này của anh, nhưng giờ còn mỗi anh với Thanh Hổ, nhỡ thua, anh có biết sẽ như thế nào không?”
“Vì sáu tỉnh của Tây Nam mà anh đang cõng một khoản nợ khổng lồ, không còn gì quay về Công Tử Minh, chắc mọi người sẽ không phục anh nữa đâu”.
“Anh đừng quên vẫn luôn có một người đang ngấp nghé Công Tử Minh đấy”.
“Lẽ ra anh nên tính kế hoà hoãn thì hơn”.
Giang Lệ rất nổi tiếng, còn được gọi là quân vương của thế giới ngầm, đủ thấy ông ta khủng khiếp thế nào.
Nhưng Giang Lệ cũng không phải là thần tiên để luôn chiến thắng tất cả.
Chuyến công chiếm phía Nam này cũng không dễ như trong tưởng tượng.
Thiên Cửu Môn tồn tại đến ngày hôm nay đã cả trăm năm nên lực rất mạnh, tổng tài sản phải lên đến hàng trăm tỷ.
Thế lực chính của tập đoàn Thiên Tử là ở Thượng Kinh, chứ không có gốc rễ ở Tây Nam.
Vậy nên nếu tập đoàn Thiên Tử tấn công vào thị trường Tây Nam, mà muốn cạnh tranh với tập đoàn Cửu Thành thì cần rất nhiều vốn.
Để thực hiện chiến dịch này, Giang Lệ không những điều động hết vốn của tập đoàn Thiên tử, mà còn vay thêm một khoản tiền khổng lồ từ các ngân hàng.
Song lần này, Giang Lệ lại chọn cách đấu lôi đài với Tôn Hàn để quyết định thắng thua, nhỡ họ thua, số tiền mà Giang Lệ bỏ ra sẽ bay theo gió hết.
Một khi Giang Lệ rút về Thượng Kinh rồi thì tập đoàn Thiên Tử đừng mơ làm ăn gì được ở Tây Nam nữa.
Vì không đời nào Thiên Cửu Môn để chuyện ấy xảy ra.
Đến lúc đó, uy tín của Giang Lệ ở Công Tử Minh sẽ giảm sút, Tôn Khải Thành - người luôn ngấp nghe chiếm Công Tử Môn sẽ không bỏ qua cơ hội này. Hắn ta là một kẻ âm hiểm, chắc chắn sẽ dồn lực đánh bại Giang Lệ rồi thu hồi Công Tử Môn về dưới trướng của mình.
Tôn Khải Thành thật sự có bản lĩnh này.
Công tử số một của Thượng Kinh đâu phải hư danh.