“Ông cụ Tôn, nếu ông còn không tin thì có thế xét nghiệm ADN để kiểm tra!”
Lúc này Dương Dung đã bất chấp tất cả, chỉ có duy nhất một ý nghĩ là làm sao giúp Từ Tiểu Bân che đậy lời nói dối này.
Bà ta đã nghe “ông Lâm” kia nói hôm nay là ngày thành hôn của Từ Tiểu Bân, đối tượng kết hôn còn là tiểu thư nhà giàu ở Thượng Kinh. Có gia thế, có địa vị, có cả nhan sắc.
Nếu Từ Tiểu Bân không còn thân phận cậu Năm nhà họ Tôn thì đến gót chân của tiểu thư cành vàng lá ngọc như vậy cũng không thể nào với tới.
Cho nên không được phép xảy ra vấn đề gì!
Còn về việc kiểm tra ADN, “ông Lâm” cũng có thể giúp đỡ bà ta.
“Ông Lâm” đã nói rồi, chỉ cần bà ta phối hợp thì cho dù có là kiểm tra ADN cũng sẽ có cách giải quyết.
Trước mắt thì đây là cách duy nhất.
Nhưng liệu Tôn Vượng Thịnh có tin không?
Đương nhiên là không.
Tôn Vượng Thịnh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên nhìn sang Từ Tiểu Bân hỏi: “Những điều bà ấy nói là thật sao?”
Từ Tiểu Bân do dự trong tích tắc, rồi run sợ đáp: “Là, là thật ạ!”
“Ồ”.
Tôn Vượng Thịnh ồ lên một tiếng, nở một nụ cười đầy ẩn ý nói tiếp: “Tiểu Bân à, cậu đến nhà họ Tôn thời gian dài như vậy rồi, có lẽ đã biết được nhà họ Tôn mạnh đến mức nào! Ví dụ như việc cho một kẻ lừa đảo ngồi tù mười mấy năm đối với chúng ta là chuyện dễ như trở bàn tay!”
“Hay là thế này đi, nếu cậu vẫn khẳng định mình là cậu Năm nhà họ Tôn. Vậy được, giờ lập tức theo người nhà ta đi đón dâu. Có điều sau đó nếu tôi điều tra ra những điều mẹ cậu nói có nửa câu là dối trá thì mẹ cậu sẽ dành phần đời còn lại trong tù nhé?”
“Ngược lại nếu những điều mẹ cậu nói là thật thì tôi sẽ dâng trà đền tội với bà ấy có được không?”
Nghe xong, Dương Dung bất giác rùng mình.
Phần đời còn lại sẽ trôi qua trong tù ư?
Mặt Từ Tiểu Bân cũng trắng bệch ra.
Cậu ta không thể từ bỏ cuộc sống an nhàn ở nhà họ Tôn.
Không thể từ bỏ vinh hoa phú quý!
Nhưng cũng không thể để mẹ mình ngồi tù!
“Sắp đến giờ lành rồi, bất luận thế nào thì hôm nay cậu Năm nhà họ Tôn cũng phải đi rước dâu. Không còn nhiều thời gian, mau trả lời đi”, Tôn Vượng Thịnh nhìn đồng hồ, lạnh lùng thúc giục.
“Cháu, cháu, cháu,….”
Từ Tiểu Bân trong lòng vô cùng mâu thuẫn, sau cùng cậu ta đã sụp đổ hoàn toàn, thừa nhận: “Tôi thừa nhận, tôi là hàng giả mạo! Tôn Hàn, Tôn Hàn mới thực sự là cậu Năm nhà họ Tôn!”
Nói ra câu này xong, Từ Tiểu Bân cảm giác như toàn bộ sức lực của mình bị rút kiệt.
Cậu ta biết kể từ giờ phút này trở đi thì cuộc sống giàu sang của cậu ấm nhà giàu sẽ vỡ tan tành như bong bóng nước, mãi mãi xa tầm với.