Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Cuối cũng cũng có người trả giá thêm.  

 

Điều này khiến tên béo thở phào một hơi, song không còn dám lên tiếng nữa.  

 

Cả hắn và Cố Vân Đào đều đã nhìn ra rằng căn trang viên này không hút người mua cho lắm.  

 

Trước đó, Cố Vân Đào còn nghĩ sẽ bán được với giá hời, nhưng bây giờ xem ra không được rồi.  

 

Một khi người ta đã có tiền thì nhà nào chẳng mua được.  

 

Đâu nhất thiết cứ phải là căn này.  

 

Chính vì vậy nên Cố Vân Đào không dám cho tên béo nâng giá nữa, vì lo không bán cho ai khác được.  

 

Như vậy thì căn trang viên này sẽ hết giá trị.  

 

“Một trăm hai mươi triệu!”  

 

Một lát sau, lại có người tăng giá, mức tăng đúng theo quy định là năm triệu.  

 

“Một trăm ba mươi triệu!”  

 

Ngay sau đó, Tôn Đào đã tham gia, cô ta đã tăng thêm mười triệu!  

 

Cả sàn đấu giá đều im lặng.  

 

Không còn ai ra giá nữa!  

 

“Cô Tôn, kiểu này là cô thắng chắc rồi”, Tôn Hàn cười nói.  

 

Tôn Đào đắc ý nhướn mày: “Sao cậu biết?”  

 

“Cả thời cơ và giá mà cô đưa ra đều rất hợp lý, khiến người khác thấy nếu tăng giá tiếp thì sẽ hết lợi nhuận nên sẽ không tranh giành với cô nữa! Thế cô chẳng thắng chắc à?”  

 

Tôn Hàn cười nói: “Mà ví dụ có người trả giá tiếp thì cô Tôn có theo nữa không?”  

 

“Giá trị thực của ngôi nhà này chỉ dao động trên dưới một trăm triệu thôi, nhưng vì có vị trí đẹp nên không lo bị lỗ. Hơn nữa, dù căn này chỉ ở ngoại ô, nhưng phát triển chỉ là chuyện sớm muộn thôi. Nếu nơi này được mở rộng thì căn này sẽ rất có giá trị, nhưng tôi đoán cũng không thể vượt mức một trăm bảy mươi triệu được!”  

 

“Con người tôi không thích kiểu làm ăn thua lỗ, cho nên cùng lắm là tôi trả một trăm năm mươi triệu thôi”.  

 

Tôn Đào không giấu giếm, mà còn đắc ý nói ra suy tính của mình. Theo cô ta thấy thì đây không phải bí mật thương nghiệp gì mà cần phải giấu.  

 

Còn việc cùng lắm cô ta chỉ theo đến một trăm năm mươi triệu là vì cô ta chỉ cho phép mức độ nguy hiểm trong vòng hai mươi triệu thôi.  

 

“Một trăm ba mươi triệu lần thứ nhất!”  

 

“Một trăm ba mươi triệu lần thứ hai!  

 

“À, mục đích tôi mua ngôi nhà này là để kinh doanh chứ không phải ở. Cậu vừa nói đây là nhà của cô bạn này đúng không? Tôi mua được rồi mà chưa sang tay ngay được thì tôi sẽ cho cậu hoặc cô ấy vào ở miễn phí một thời gian”.  

 

Thấy sắp đấu giá thành công, Tôn Đào chợt nói.  

 

Thật ra cũng chỉ là ra vẻ thôi!  



Bạch Cần rất xúc động, nếu có thể sống ở đó một thời gian thì coi như cô ấy cũng được bù đắp những tiếc nuối, nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng ra xin. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK