Cậu, cậu Tôn?
Chẳng lẽ là anh Tôn Hàn của cô ấy à?
Cố Đình ngẩn người, vô thức đi theo Nghiêm Tống vào phòng họp.
Có phải hay không, chỉ cần gặp là biết.
Nghiêm Tống dẫn Cố Đình vào phòng họp trước, để hai chị em Từ Kim Kiều ở sảnh cho nhân viên hướng dẫn.
“Chị ạ, xem ra Nghiêm Tống có chuẩn bị trước khi đến đây đấy ạ!”, Từ Phúc Dương không bình tĩnh được nữa, cảm thấy hơi bất an.
“Chắc là cảm thấy mình tìm được chỗ dựa tốt thôi chứ gì? Nghĩ rằng loại người nào cũng có thể đấu với nhà họ Từ chúng ta à! Đi thôi, theo chị vào gặp ‘cậu Tôn’ gì đó, chị muốn xem xem chỗ dựa của Nghiêm Tống lợi hại đến mức nào!”
“Vâng, vâng!”
Két!
Sau khi đẩy cửa phòng họp ra, người đầu tiên mà Cố Đình nhìn thấy là Tôn Hàn đang ngồi đan tay gác cằm ở ghế tổng giám đốc. Cô ấy vừa bất ngờ vừa mừng rỡ.
“Anh, anh Tôn Hàn!”
“Ngồi bên cạnh anh đi, xem kịch hay”, Tôn Hàn dịu dàng cười nói.
“Vâng ạ!”
Đúng lúc này, một tiếng ‘ầm’ vang lên, cánh cửa phòng họp lại bị đẩy mạnh ra.
Từ Kim Kiều và Từ Phúc Dương hùng hổ bước vào.
Thấy chị em họ, mười mấy vị quản lý cấp cao đều vô thức rụt cổ lại vì nể sợ như mọi khi.
“Tôi còn đang thắc mắc rốt cuộc Nghiêm Tống tìm được ai mà lại dám trái ý chúng tôi, thì ra là một cậu đẹp trai à. Tôi nhớ ra rồi, hôm Cố Đình đi phỏng vấn, cậu cũng có mặt ở đó đúng chứ?”
“Xem ra cậu đến đây để lấy lại thể diện cho Cố Đình nhỉ. Tôi nói nghe này, thanh niên các cậu có biết thế nào là trời cao đất dày không? Cậu nghĩ công ty quảng cáo Long Thần là nơi cậu có thể ngang nhiên bước vào à? Có tin tôi đập gãy chân cậu rồi tống ra ngoài không?!”
Bước vào phòng, Từ Phúc Dương vừa nhìn thấy Tôn Hàn đã không tiếc lời châm chọc.
Nghe tới cụm từ ‘đập gãy chân’, Cố Đình vô thức giật thót trong lòng.
Tôn Hàn chỉ lãnh đạm nhìn sang, gật đầu tựa như đang nghĩ ngợi điều gì đó, “Đập gãy chân là một ý kiến hay, rất thích hợp để áp dụng cho ông”.
“Xin tự giới thiệu, tôi là Tôn Hàn, Cố Đình là đứa em gái đã khôn lớn cùng tôi. Hôm nay tôi đến đây để giúp nó trút giận, ông cũng có thể hiểu là, đến đây gây chuyện!”
Ớ!
Cả phòng họp đều ngỡ ngàng.
Không ngờ lại dám nói thẳng là đến đây gây chuyện!
Thế này thì quá ngông cuồng rồi.