Điểm này cũng đã giúp Diệp Thị diệt trừ được một mối lo.
Nếu làm xong được hai việc này thì Diệp Thị có thể trả được hết nợ bên ngoài, hơn nữa còn có thể dư ra khoảng chục tỷ.
Cuối cùng Long Phong chỉ ra mặt nhận dự án, còn bên thi công thì vẫn là Diệp Thị.
Nếu dự án hoàn thành thuận lợi, họ dự tính Diệp Thị sẽ kiếm được gần hai mươi tỷ.
Như vậy thì Diệp Thị chỉ còn nợ các ngân hàng hơn hai mươi tỷ nữa thôi.
Ngần đó thì tự Diệp Hà Sơn sẽ có cách để giải quyết.
Đây là cách giảm thiểu thiệt hại nhất mà Tôn Hàn và Tôn Phát Tài có thể nghĩ ra.
Nghe các phân tích của Tôn Phát Tài xong, cuối cùng thì Diệp Hà Sơn cũng bỏ được tảng đá nặng trong lòng xuống. Nếu làm được như vậy thì cuối cùng Diệp Thị cũng tìm được cơ hội sống trong cơn khủng hoảng này rồi.
Diệp Hà Sơn cảm ơn một cách chân thành: “Ông chủ Tôn, tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa! Chúng ta cứ quyết định vậy đi, sau này anh sẽ là ân nhân lớn của nhà họ Diệp chúng tôi”.
Có thể nói Tôn Phát Tài quyết định làm vậy đồng nghĩa với việc Long Phong sẽ chẳng kiếm được gì từ dự án này, ông ta mạo hiểm tham gia vào vụ này chỉ với mục đích là giúp nhà họ Diệp thôi.
Công ơn này cũng lớn đấy!
Tôn Phát Tài mỉm cười rồi nói: “Nếu thế thì ông phải cảm ơn Tôn Hàn, nói hơi khó nghe chứ dù tôi và ông Diệp cũng có biết nhau, nhưng thật ra cũng có thân thiết gì đâu. Nếu không vì Tôn Hàn nhờ vả thì tôi cũng không giúp nhà họ Diệp đâu”.
“Đúng, đúng!”
“Được rồi, ông Diệp, chúng ta phải xúc tiến nhanh lên, ký hợp đồng càng nhanh càng tốt”.
“Mau khởi động lại dự án rồi hoàn thành sớm đi cho bớt lo!”
Việc chính đã xong, Tôn Phát Tài chỉ nói thêm vài câu rồi đứng dậy ra về cùng Tôn Hàn.
Việc đến nước này có thể coi là mỹ mãn rồi.
Nếu không có gì bất trắc, thì chắc chắn nguy cơ của nhà họ Diệp sẽ được giải trừ.
Còn về phần danh tiếng thì họ phải tự nghĩ cách thôi.
Với tình hình hiện nay, họ không phải tuyên bố phá sản vì nợ nần chồng chất đã là chuyện khó tin rồi.
Chứ còn mong muốn xa vời gì nữa.