Thực chất ban nãy anh ta đánh bại Mạch Ninh, không hề thoải mái dễ dàng như người ta nhìn thấy.
Chắc chắn đã tiêu hao sức lực rất nhiều!
“Để tôi!”
Không chờ Lý Hắc Tử lên tiếng, Diêm Hùng đột ngột đứng lên và bước ra võ đài.
Người thứ bảy ra trận, bàn chân thép Diêm Hùng!
Chỉ trong chốc lát, Diêm Hùng đã tiến lên võ đài, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chòng chọc vào Lệ Lận, “Ban nãy anh không giết Mạch Ninh, nên tôi cũng sẽ nể tình, không giết anh! Nhưng anh đã đánh Mạch Ninh thế nào, tôi sẽ trả lại anh y hệt!”
Diêm Hùng và Mạch Ninh cùng nhau nhận lời đến đây, tình cảm rất thân thiết.
Nay Mạch Ninh đã bị đánh gãy xương vai, Diêm Hùng nhất định phải trả thù cho đối phương!
Lệ Lận lạnh lùng nhìn lại, nói với vẻ không hề khách sáo, “Còn phải xem anh có bản lĩnh ấy hay không!”
“Ha ha, thế thì thử xem. Mời!”
Đúng lúc này, Tôn Hàn trên khán đài đột ngột đứng dậy, “Màn này, phía tôi nhận thua!”
Mọi người: “…”
Không ai lý giải được ý định của Tôn Hàn, có người còn tưởng mình nghe nhầm.
Thế trận của Lệ Lận đang rất tốt, cần gì phải nhận thua chứ?
Nhưng Lý Hắc Tử lại lộ vẻ mừng rõ. Nếu màn này nhận thua, vậy Tôn Hàn sẽ đích thân ra trận, anh cần phải đấu với Diêm Hùng rồi mới được đánh với Trần Cửu, phần thắng của họ vẫn sẽ rất lớn!
Thế này thì có khả năng rồi!
Tuy Diêm Hùng không cam lòng, nhưng vì để bảo đảm khả năng chiến thắng, nên cũng không nói gì.
Báo thù có thể để sau.
“Tôi không đồng ý!”
“Bây giờ người đang đánh trên võ đài là Lệ Lận này chứ chẳng phải bất kỳ ai khác. Tôi không nhận thua thì không ai có tư cách thay tôi nhận thua!”
Nhưng giọng điệu của Lệ Lận rất kiên quyết, không muốn chấp nhận.
Lệ Lận biết Tôn Hàn lo lắng thể lực của anh ta suy yếu, sẽ để thua Diêm Hùng.
Anh ta đã làm Mạch Ninh bị thương nặng, khó lòng bình phục chỉ trong vài tháng. Một khi Diêm Hùng nắm được thời cơ, chắc chắn sẽ không nương tay với anh ta.
Nhưng vì thắng lợi của trận chiến đêm nay, anh ta buộc phải loại bỏ chướng ngại Diêm Hùng này giúp Tôn Hàn.