“Hoá ra là anh thích Bạch Cần, dám bỏ nhiều tiền ra cho người ta thế cơ mà!”
Sau khi Tôn Hàn thanh toán xong, Cố Vân Đào nói với vẻ ghen tỵ.
Đúng là anh ta đang nghen tỵ thật
Cả hai cùng ở độ tuổi thanh niên, tuổi tác cũng xêm xêm, nhưng dựa vào đâu mà Tôn Hàn có thể thoái mái bỏ ra cả đống tiền, trong khi anh ta lại là tên vô dụng trong nhà, thậm chí bây giờ còn phải bán tài sản của mình đi để đổi lấy tiền tiêu sài.
Dù một mình anh ta lo liệu cho vụ bán đấu giá này, nhưng số tiền thật sự đến tay nhiều nhất cũng không quá mười triệu, số còn lại hầu như sẽ bị bố anh ta là Cố Hải lấy hết.
Thế nên, dạo này cuộc sống của Cố Vân Đào khá chật vật.
Còn Tôn Hàn thì vừa có tiền, vừa có cả người đẹp.
“Tôi có thích Bạch Cần hay không thì liên quan gì đến anh? Còn anh có biết vợ sắp cưới của mình đang gian díu với người khác ở bên ngoài không?”, Tôn Hàn châm chọc nói.
“Bớt bịa chuyện đi, có tin ông đây không bán nhà cho mày nữa không?”, Cố Vân Đào lập tức nổi sung.
“Tuỳ anh, có giỏi thì anh đừng bán nữa, sau đó đền bù cho tôi hai mươi phần trăm theo hợp đồng là được”, Tôn Hàn nhún vai nói với vẻ thản nhiên.
“…”
Cố Vân Đào nghẹn họng, đành nói: “Nghĩ hay quá nhỉ, tiền đã tiêu đi rồi thì đừng hòng lấy lại. Tôi nhắc anh một câu, ngôi nhà này chẳng tốt lành gì đâu, nhà Bạch Cần chuyển vào đây ở một cái là tan cửa nát nhà ngay, cũng vì phong thuỷ của nó mà nhà họ Cố tôi mới phá sản, anh tự lo lấy thân đi!”
Cố Vân Đào chỉ biết nói mấy câu đó để vướt vát chút thể diện.
“Ha ha, được rồi, tiền thì tôi cũng đã trả, hẹn thời gian làm thủ tục nữa là xong. Nhưng tôi không đùa với anh đâu, tôi đã thấy Ngô Hiểu Phương đi với người đàn ông khác, tôi không lừa anh đâu”.
“Anh…”
“Bạch Cần, chúng ta đi thôi!”
Tôn Hàn không thèm nhì nhằng với Cố Vân Đào nữa, mà dẫn Bạch Cần rời đi.
Thật ra, Tôn Hàn có thể đưa ra bằng chứng Ngô Hiểu Phương và Cẩm Hoằng đã ra vào quán bar Quỷ Hoả, nhưng anh không muốn làm những chuyện nhạt nhẽo.
Anh chỉ cần nhắc Cố Vân Đào vậy thôi, nếu anh ta tin thì tự đi mà điều tra.
Nếu Cố Vân Đào điều tra ra được chuyện gì thì Cẩm Hoằng cũng sẽ không biết là do anh nói rồi tính sổ với anh.
Khi hai người ra ngoài thì trời đã nắng to.
Tôn Hàn vươn vai một cái, không vội đi ngay hay nói gì cả.
Nhưng đến giờ, Bạch Cần vẫn chưa thể tin đây là sự thật.
Anh thật sự đã mua căn trang viên đó.
“Anh, anh có định bắt tôi lấy thân báo đáp không đấy?”
Một lúc lâu sau, Bạch Cần mới nghiến răng rồi đỏ mặt hỏi.
Tôn Hàn liếc nhìn cô ấy, định bụng trêu lại là ‘nếu tôi muốn vậy thì sao?’