Song, hai nhân vật chính là chủ rể và cô dâu thì mãi chưa thấy xuất hiện.
Thậm chí đến một người rất vô lý là Tiết Lan Anh cùng họ hàng của đằng gái cũng chẳng thấy mặt mũi đâu.
Trong phòng trang điểm trên tầng hai.
Tiết Lan Anh sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào Dương Dung và Từ Tiểu Bân với vẻ bực tức.
Còn Từ Hạ mặc váy cưới màu trắng đang ngồi trước bàn trang điểm không nói gì.
“Hai người hỏi kỹ cho tôi rốt cộc con gái bà đã cấu kết với tên côn đồ nào rồi hại con trai tôi ra nông nỗi này! Từ lúc ăn nên làm ra đến nay, A Tài có bao giờ phải chịu nhục thế này đâu!”
“Bà nhìn A Tài đi, giờ sao mà ra gặp khách được?”
Hôm nay, Hoàng Tài mặc lên mình một bộ vest sang trọng nên trông cũng khá có thần thái.
Nhưng mảnh vải trắng băng bó trên đầu đã đánh bay hết phong thái đó rồi.
Nhưng đó không phải vấn đề về khí chất.
Mà là thể diện.
Như Tiết Lan Anh đã nói, từ lúc gây dựng sự nghiệp ở Mục Thành đến nay, Hoàng Tài đã bị ai ức hiếp thế này đâu?
“Từ Hạ, cô có chịu nói đấy là ai không?”, Hoàng Tài sầm mặt đến mức đáng sợ.
Thù này, ông ta quyết phải trả.
“Tôi nói cho các người biết, nếu không tìm được người đã đánh con trai tôi thì các người đừng hòng được một xu tiền sính lễ nào”.
Câu nói này của Tiết Lan Anh có lực sát thương rất lớn.
Dương Dung và Từ Tiểu Bân lập tức cuống lên ngay.
Không có một triệu tiền sính lễ thì còn cưới hỏi gì nữa?
“Từ Hạ, rốt cuộc con lằng nhằng với thằng nào thế hả? Nói đi chứ, coi như mẹ xin con đấy!”, Dương Dung hạ mình hỏi Từ Hạ.
Từ Hạ ngước lên nhìn mẹ mình với vẻ không dám tin.
Lằng nhằng với thằng nào ư?
Đây là điều mà một người mẹ nên hỏi con gái mình sao?
“Con, con không biết đấy là ai, nhỡ là kẻ thù của Hoàng Tài thì sao?”
Dù Tôn Hàn đã nói sẽ đến dự đám cưới và tặng cho Từ Hạ một món quà.
Nhưng cô ấy vẫn không dám nói chính anh đã ra mặt chỉnh đốn Hoàng Tài để sả giận giúp mình.
Hoàng Tài có thế lực rất lớn ở Mục Thành, thậm chí giết người ông ta cũng dám làm.