Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

“Mẹ, sang năm con sẽ đến tỉnh Tây rồi, không ở Giang Châu nữa”, lúc này, Tôn Hàn chợt bình thản nói một câu, đũa cũng đặt xuống.  

 

Dương Dung không biết tại sao Tôn Hàn lại bỏ đũa xuống nên ngạc nhiên hỏi: “Con đến tỉnh Tây làm gì?”  

 

“Làm việc! Trọng tâm công việc của năm sau nằm ở đó nên con không ở thành phố Giang Châu nữa”, Tôn Hàn bổ sung thêm.  

 

“Thế… Thế con mua nhà cho em con ở tỉnh Tây cũng được. Ở đấy cũng tốt, mẹ nghe nói con gái ở đó xinh lắm, Tiểu Bân đến đó cho mở mang tầm mắt, nếu cưới được một cô vợ bản địa thì còn làm rạng ranh tổ tông ấy chứ”.  

 

“Còn Lâm Nhã Nhi thì kệ đi”.  

 

Trước kia, Dương Dung không dám nói câu này đâu, nhưng giờ thời thế khác rồi.  

 

Từ Tiểu Bân cũng thấy rất vui, mẹ cậu ta nói quá đúng luôn.  

 

Nếu có thể lấy một cô vợ tốt, thì ai thèm cưới cái loại con gái ở cái đất Mục Thành bé tẹo, đã thế còn xấu tính này nữa.  

 

Nhưng nhà ở tỉnh đều có giá khoảng mấy triệu, nếu muốn chọn một căn kha khá chắc phải cỡ chục triệu.  

 

Từ Tiểu Bân bắt đầu có suy nghĩ đứng núi này trông núi nọ.  

 

Nếu mua nhà ở tỉnh Tây, đương nhiên họ phải chọn một căn nhiều tiện nghi rồi.  

 

Sau này, Từ Tiểu Bân cậu ta mà có nhà ở tỉnh Tây rồi thì sẽ không một ai trong đám bạn dám coi thường cậu ta nữa.  

 

“Mẹ, mẹ đừng có chuyện gì cũng bắt anh cả lo nữa được không? Nhà ở tỉnh Tây đắt lắm, anh cả cũng… không có nghĩa vụ phải mua nhà cho anh hai!”, Từ Hạ thật sự không nhìn nổi nữa.  

 

“Hơ, em nói thế mà nghe được à? Em được Tôn Hàn tặng cho sợi dây chuyền mấy chục triệu rồi lại chẳng nói thế, nhưng người làm anh hai này đã có gì chưa? Chưa có gì đâu ạ, anh cả giàu như thế, anh bảo anh ấy mua cho một căn nhà với xin ít tiền tiêu xài thì làm sao nào?”  

 

“Nếu không có nhà mình thì anh cả chết đói trên đường lâu rồi”.  

 

Từ Tiểu Bân bực mình nên hùng hổ nói.  

 

Đây mới là mục đích thật sự của cậu ta, mua nhà chỉ là việc đầu tiên thôi, sau đó cậu ta còn phải vòi tiền nữa, mấy chục triệu chắc cũng thường thôi mà.  

 

Bấy giờ, Tôn Hàn mới lên tiếng: “Mẹ, Tiểu Bân, con đã hiểu đại khái ý của hai người rồi. Hai người nghĩ tiền của con nhiều như lá trên cây nên lấy cho Tiểu Bân tiêu xài cũng là chuyện bình thường đúng không?”  

 

Dương Dung tái mặt vì bị nói trúng tim đen, vì thế hơi lúng túng nói: “Mẹ không có ý đó, chỉ nghĩ người làm anh như con bây giờ giỏi giang rồi thì cũng nên chăm lo cho em trai mình một chút”.  

 

Tôn Hàn mỉm cười gật đầu, đạo lý đúng là vậy, nhưng chưa bao giờ anh thấy Từ Tiểu Bân suy nghĩ cho người làm anh là mình.  

 

Nói đúng hơn thì trong mấy năm anh ngồi tù, không một ai trong nhà đến thăm cả.  

 

Sau khi về nhà thì anh lại chịu đựng mọi sự lạnh lùng và dè bỉu của em trai và mẹ nuôi.  

 

Nhưng khi biết anh có tiền, họ lại muốn anh chăm lo cho em trai.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK