Tôn Hàn ngập ngừng một lát rồi đáp: “Còn thì còn, nhưng giờ họ đều có thân phận cao quý hết rồi”.
Nhưng Tôn Hàn không tiếp tục hàn huyên với Tôn Vượng Thịnh nữa mà đứng dậy rồi nói: “Thời gian được rồi, để tôn rút kim ra cho ông”.
“Phiền cậu!”
Mười phút sau.
Tôn Hàn đi xuống dưới, Liễu Thị Long đang ngồi trên sofa vội đứng dây rồi hỏi: “Tôn Hàn, tình hình của Tôn Vượng Thịnh sao rồi?”
“Không chữa khỏi được, nhưng có thể khống chế bệnh. Cụ thể hơn thì ông đi hỏi ông Tôn đi ạ, tôi thấy hơi mệt nên muốn về nghỉ ngơi”, Tôn Hàn đáp qua loa.
“Thế là tốt rồi, có cần tôi cho người đưa cậu về không?”
Liễu Thị Long không nghĩ nhiều, Tôn Hàn khám bệnh lâu như vậy thì mệt là chuyện đương nhiên.
Nhưng ông cụ không biết rằng anh mệt vì lý do khác.
“Không cần đâu, tôi tự bắt xe về được, như vậy đỡ bị người khác chú ý”, Tôn Hàn từ chối rồi ra về.
Sau khi về đến nhà, anh lết đi tắm ngay.
Nước lạnh xối từ trên đầu xuống, khiến tâm trạng của anh ổn định trở lại.
Tôn Hàn biết từ khi gặp Tôn Vượng Thịnh, anh đã cách sự thật mà mình muốn biết gần hơn rồi.
Nhưng anh không biết sự thật ấy tàn khốc đến mức nào, không rõ sau khi biết rồi, anh có thấy hối hận vì đã đến đây điều tra hay không.
Thật ra ngay khi đến Thượng Kinh, trong đầu anh đã có đáp án về cái chết của bố mình rồi.
Nhưng không làm rõ thì không được!
Dù sự thật có tàn nhẫn đến đâu, hay anh phải gặp nhiều nguy hiểm cỡ nào thì anh cũng quyết phải làm rõ.
…
Vèo cái ba ngày đã trôi qua, Tôn Hàn đã châm cứu thêm cho Tôn Vượng Thịnh một lần nữa.
Nhưng lần này, anh không nói hay hỏi gì cả.
Tôn Vượng Thịnh là một người sành sỏi, nếu Tôn Hàn hỏi quá nhiều thì ông ấy sẽ sinh nghi ngay.
Trước khi xác định Tôn Vượng Thịnh có ác ý với người cháu trai thất lạc bên ngoài này hay không, Tôn Hàn sẽ không để lộ thân phận thật của mình.
Nếu không chắc anh sẽ không thể rời khỏi Thượng Kinh được nữa!
Nhưng trong thời gian này, đã có một người liên lạc với anh.
Cẩm Hoằng!