Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



 

Có thể nói, học phí học đại học của Từ Tiểu Bân đều do một mình anh cả gánh vác.  

 

Anh hai không những không biết ơn, mà còn tiếp tục đòi tiền từ anh cả, hệt như một con quỷ hút máu người.  

 

Có kẻ làm em trai nào mà lại hành xử như thế không?  

 

“Hai người đủ rồi đấy! Anh cả đã nợ nần gì hai người chứ, phải đưa hai người bao nhiêu tiền nữa đây?!”, Từ Hạ khóc lóc gào lên, tâm trạng gần như sụp đổ.  

 

“Tiểu Bân mới là anh ruột của mày. Nó chỉ là một thằng anh khác họ thôi, mày có hiểu không hả!? Từ Hạ, mày không được phép lên tiếng nữa!”  

 

Đã đi đến nước này, Dương Dung chẳng thèm che giấu nữa, đoạn nhìn chòng chọc vào Tôn Hàn, “Năm mươi triệu. Chỉ cần mày đưa năm mươi triệu cho Tiểu Bân, sau này gia đình tao sẽ không đòi mày một xu nào nữa!”  

 

Giọng điệu của bà ta hệt như xem khoản tiền này là một món giao dịch.  

 

Tình thân đã mất sạch từ lâu.  

 

Tôn Hàn thờ ơ lắc đầu, “Vậy thì một xu cũng không có”.  

 

Soạt!  

 

Từ Tiểu Bân lập tức hoảng hốt ngẩng phắt đầu dậy. Có năm triệu thì ít ra cậu ta vẫn có thể đổi đời, nhưng nếu không có xu nào thì tương lai của cậu ta biết đi về đâu đây?  

 

Chẳng lẽ cuộc đời cậu ta sẽ mãi như thế này ư, muốn mua một bao thuốc lá tốt hơn cũng phải suy tính trước sau?  

 

Không thể được!  

 

Từ Tiểu Bân không biết tính sao, đành nhìn sang Dương Dung.  

 

“Được thôi, không đưa tiền, vậy thì tao sẽ đem bán sợi dây chuyền của Từ Hạ, sau này gả nó cho một ông già để đổi lấy tiền sính lễ!”  

 

“Chẳng phải mày thương Từ Hạ lắm sao, thế thì mày cứ ở đó nhìn tao huỷ hoại nó đi!”, Dương Dung độc địa nói.  

 

Bà ta không tin mình không trị được một Tôn Hàn cỏn con.  

 

Từ Hạ nhìn mẹ mình với ánh mắt bàng hoàng. Đây là mẹ cô ấy thật ư? Hay là một kẻ buôn người?  

 

Những lời như vậy, mà bà ta có thể nói một cách hiên ngang đến thế.  

 

Lúc này, sắc mặt của Tôn Hàn đã ngày càng tối lại. Anh trừng mắt giận dữ nhìn Dương Dung.  

 

Tuy Dương Dung cảm thấy ánh mắt của Tôn Hàn rất đáng sợ, nhưng vẫn không hề e dè mà trợn mắt nhìn lại.  

 

“Mẹ à, có lẽ mẹ đã nghĩ sai rồi. Con sẽ đưa em gái đến tỉnh lỵ. Còn về sợi dây Ngôi Sao Mộng Ảo kia, mẹ đừng mơ mộng nữa, tuy nó thuộc về em ấy nhưng con đã mua một phần bảo hiểm với giá cao ngất cho nó rồi. Nếu mẹ đem bán nó, con và em ấy chỉ cần đi báo án thôi, công ty bảo hiểm sẽ lập tức kiện mẹ. Nửa đời còn lại của mẹ, ngay cả tiền phụng dưỡng cũng sẽ được miễn đấy”.  

 

“Mày…”  

 

Dương Dung trợn trừng mắt, tựa như muốn phun ra lửa.  

 

Không ngờ Tôn Hàn lại dám đối xử với mẹ nuôi như thế!  

 

“Mày dám!!”  

 

“Mẹ có thể thử xem”, Tôn Hàn không hề lảng tránh.  

 

Nhẫn nhịn chỉ khiến mẹ nuôi và em trai anh được đằng chân lân đằng đầu.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK