Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Bà từng gặp tên trộm nào kiếm được cả triệu tệ mỗi năm chưa?

“Mau nhìn kìa, bắt được tên trộm rồi!”

“Tên trộm này thật vô liêm sỉ, tới tận bên ngoài trường mẫu giáo để trộm đồ”.

“…”

Tin đồn phong thanh rằng ai đó bắt được tên trộm vặt nhanh chóng truyền đi, không ít người vây kín cổng trường.

Tôn Hàn cũng thấy đau đầu, không ngờ rằng người làm cha này lần đầu tới đón con gái tan học lại gặp phải chuyện như thế.

Anh nhìn Lâm Hạo với vẻ giận dữ: “Có câu chó không sửa được thói ăn phân, đúng là dành riêng cho chị em hai người. Nóng lòng muốn vu oan cho tôi ngồi tù đến thế cơ à?”

Tôn Hàn biết rất rõ người phụ nữ này chỉ là diễn viên được mời tới, Lâm Hạo với Lâm Mỹ Quyên mới là chủ mưu.

“Chỉ biết nói linh tinh, có chuyện gì đợi cảnh sát tới rồi nói! Tôn Hàn, chính anh không chịu sửa tính sửa nết, còn trách người khác sao?!”

Lâm Hạo sẵng giọng đáp trả rồi nhìn về phía Liễu Y Y với vẻ uy hiếp: “Cô Liễu, cô muốn bị coi như kẻ tòng phạm và cùng bị đưa đến đồn cảnh sát, hay là tự mình rời đi đây?”

Thêm một người là có thêm một cái miệng.

Lâm Hạo không muốn có thêm ai đó nói đỡ cho Tôn Hàn ở đồn cảnh sát.

Liễu Y Y thoáng biến sắc trong một chốc lát nhưng vẫn kiên định đáp: “Chiếc khóa trường mệnh này là do anh đưa cho Tôn Hàn, không phải Tôn Hàn lấy trộm, tôi phải giúp anh ta làm chứng!”

Cô căm hận Tôn Hàn là thật, nhưng không biết tại sao, cô cũng không muốn anh phải chịu cảnh oan ức này.

Có lẽ vì không thể chấp nhận nổi hành vi vu oan giá họa của em vợ Tôn Hàn, cũng có thể vì cô còn trông chờ anh tìm con gái giúp mình.

“Hóa đơn vẫn còn ở chỗ tôi đây, sáng nay tôi mới mua cái khóa trường mệnh này ở Hoa Nghệ Kim Hàng, trên hóa đơn có ngày tháng!”

“Mà khóa trường mệnh ở trong tay thằng ranh này, thế mà cô bảo là nó không lấy trộm? Ai tin?”

“Mọi người có tin không?”

Người đàn bà kia rất biết cách đánh vào tâm lý của người xung quanh, sau vài câu nói, dường như anh cũng đinh ninh Tôn Hàn là kẻ lấy trộm.

Tôn Hàn giơ tay nhìn đồng hồ, chỉ còn vài phút nữa là Đồng Đồng tan học rồi. Cơn giận bùng lên trong lòng, anh rút chìa khóa xe đưa cho Liễu Y Y: “Lái xe của tôi qua đây!”

“Anh muốn làm gì hả? Định chạy? Không dễ thế đâu!”, Lâm Hạo sợ Tôn Hàn sẽ chạy nên vội vàng đứng chắn trước mặt anh.

“Tôi đứng sờ sờ ở đây, không chạy!”

Tôn Hàn lạnh lùng liếc nhìn Lâm Hạo rồi ánh mắt đảo về phía Liễu Y Y: “Còn không mau đi lấy xe!”

“Ồ ồ!”

Liễu Y Y có vẻ hiểu ý của Tôn Hàn, đón lấy chìa khóa rồi đi lái xe.

“Tít tít…”

Một chiếc Mercedes Benz S class màu đen nhanh chóng bấm còi thu hút sự chú ý của mọi người.

Dù sao thì nó cũng là siêu xe với giá lăn bánh trên hai triệu tệ, tất nhiên là rất thu hút rồi.

“Có tiền là không có phép tắc gì được hả, bên ngoài trường mẫu giáo ai cho lái xe tới thế”.

“Chứ còn gì nữa, xe tiền triệu ở thành phố Giang Châu này nhiều như lá me ấy, chẳng qua cũng chỉ là Mercedes thôi mà, vênh váo gì chứ!”

Những tiếng chửi bới vang lên trong đám đông.

Lâm Hạo cũng không nghĩ nhiều, dù sao bây giờ việc của hắn ta là đợi cảnh sát tới bắt Tôn Hàn rồi hắn ta sẽ đón Đồng Đồng đi.

Đường Minh Phong đã nói rồi, chỉ cần tống Tôn Hàn vào tù thêm lần nữa là có thể bán lại Đồng Đồng với giá năm mươi triệu, hắn ta cũng sẽ được chia kha khá tiền!

Nghĩ tới năm mươi triệu tệ, Lâm Hạo càng túm Tôn Hàn chặt hơn.

“Không phải tôi không biết phép tắc, mà chỉ khi nào lái chiếc xe này tới đây mới khiến mọi người tin rằng tôi không phải trộm”, đúng lúc này, Tôn Hàn đột nhiên lên tiếng.

Xí!

Không ai tin.

Lâm Hạo cũng không tin, hắn ta chỉ vào chiếc Mercedes Benz màu đen: “Đây là xe của anh? Anh mới ra tù được mấy ngày mà?”

Nhưng không tin cũng không được.

Liễu Y Y đỗ xe trước cổng trường mẫu giáo rồi bước xuống.

Đây chính là chứng cứ chắc chắn nhất!

Nhất thời, tất cả mọi người xôn xao hẳn lên.

Lái hẳn chiếc Mercedes Benz S class làm sao lại là một tên trộm được?

Người đàn bà trung niên đẫy đà cũng hoảng loạn, lúc Lâm Mỹ Quyên tới tìm bà ta đã khẳng định rằng tên này nghèo rớt mồng tơi, rất dễ đổ vạ.

Nhưng bà ta vẫn cố cãi: “Hờ hờ, bây giờ trộm đạo huênh hoang ghê, sợ xảy ra vấn đề, còn thua hẳn một chiếc Mercedes để kim thiền thoát xác!”

“Mày nói đây là xe của mày, thế tao hỏi mày, mày có phải chủ xe không?”

Lâm Hạo cũng giật mình, Tôn Hàn mới được thả ra ba ngày, làm sao có thể mua xe được. Cho dù muốn mua cũng không thể nào bấm biển nhanh đến thế được.

Chiếc xe này căn bản không phải của Tôn Hàn.

“Đúng vậy, Tôn Hàn, nếu anh là chủ xe, tôi sẽ tin rằng xe này là của anh đấy”.

Tôn Hàn cười khẩy, rút một tấm danh thiếp ra: “Lâm Hạo, cậu chưa đạt được mục đích thì không chịu thôi chứ gì”.

“À phải rồi, ban nãy tôi quên không nói với cậu, bây giờ tôi là tổng giám đốc chi nhánh Giang Châu của công ty thời trang Sâm Uy, đây là danh thiếp của tôi”.

“Tất nhiên, cậu cũng có thể không tin, nhưng cậu có thể gọi điện thoại cho công ty thời trang Sâm Uy hỏi xem tên của tổng giám đốc có phải là Tôn Hàn hay không”.

Danh thiếp đã được đặt sẵn sau khi Từ Khang Niên lấy được vị trí này giúp anh.

Vốn dĩ Tôn Hàn không định lấy ra, nhưng bây giờ không lấy ra cũng không được.

Đùng!

Đầu óc Lâm Hạo như bị sét đánh trúng.

Sao lại thế được?

Công ty thời trang Sâm Uy là thương hiệu nổi tiếng quốc tế, cho dù chỉ là tổng giám đốc của một chi nhánh cũng không dễ leo lên đâu.

Sao anh ta có thể làm được?

Không cần Lâm Hạo gọi điện, đã có người đứng hóng chuyện gọi rồi.

Đường dây điện thoại chăm sóc khách hàng của công ty thời trang Sâm Uy có thể dễ dàng tìm được, không quá phiền phức.

“Là thật đấy, hôm nay tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy mới đổi người, tổng giám đốc mới tên Tôn Hàn”.

“Cháu ngoại tôi làm việc ở đó mà, khẳng định luôn rồi”.

“Nghe nói tổng giám đốc của công ty này mỗi năm kiếm tới bốn năm triệu tệ, làm sao là quân đầu trộm đuôi cướp được?”

Trong thoáng chốc, dư luận đảo chiều.

Mặt mũi Lâm Hạo trắng bệch, hoảng loạn thất thố: “Làm sao mày có thể là tổng giám đốc công ty thời trang Sâm Uy được?!”

Kẻ vô dụng trở mình cũng đâu thể nhanh đến thế?

Tôn Hàn liếc mắt đánh giá Lâm Hạo với vẻ khinh miệt: “Lâm Hạo, cậu vẫn ngu xuẩn y như lúc trước, chẳng nghe ngóng được điều gì. Muốn vu oan giá họa cho người khác, không sợ khiến bản thân lún vào sao?”

“Bây giờ cậu cảm thấy cảnh sát đến đây sẽ tin các người hay tin tôi?”

Tất nhiên là tin Tôn Hàn rồi!

Lái Mercedes Benz S class, đương nhiệm tổng giám đốc công ty lớn với mức lương triệu tệ mỗi năm, làm sao có thể trộm cắp được?

Khi Tôn Hàn đang nói thì người phụ nữ kia nhanh chóng chen vào giữa đám đông, lủi mất.

Chỉ chớp mắt, chân tướng đã rõ rành.

“Anh, anh rể, anh nghe em giải thích. Khóa trường mệnh do một thằng đầu gấu bán cho em, em cũng không biết nó là hàng ăn trộm, thực sự chỉ là hiểu nhầm, hiểu nhầm thôi!”

Câu nói của Lâm Hạo không hề có sức thuyết phục, đến người ngoài còn chẳng tin nữa là Tôn Hàn.

“Ồ, hiểu nhầm à. Người phụ nữ đó bị bắt rồi, nếu bà ta khai ra không có tòng phạm thì tôi sẽ tin rằng đây chỉ là hiểu nhầm”.

Tôn Hàn cười khẩy, sau đó đanh giọng quát: “Cầm theo cái khóa trường mệnh của cậu, cút ngay!”

Lâm Hạo không dám nấn ná thêm, vội vàng chạy mất dép.

Lúc này đây, Liễu Y Y bước tới bên cạnh Tôn Hàn, có vẻ không hiểu: “Hắn ta đối xử với anh như thế, anh cứ thả hắn ta đi vậy à?”

“Tôi sẽ cho người báo cảnh sát”, Tôn Hàn hờ hững đáp.

Bỏ qua ư, chắc chắn không thể bỏ qua rồi. Nếu anh thực sự là người vừa mới ra tù, không có gì trong tay, chưa biết chừng đã trúng kế của Lâm Hạo rồi.

Anh không tiếp tục truy cứu chẳng qua là vì Đồng Đồng sắp tan học, không muốn dính vào phiền phức thôi.

“Báo cảnh sát còn phải nhờ người khác, anh ngạo mạn quá đấy!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK