Vận bộ lễ phục đỏ rực, Liễu Y Y nhìn xuống dãy xe sang trọng đang đỗ dưới lầu. Không hề có chiếc Mercedes-Benz S của Tôn Hàn. Không biết trong lòng cô đang có cảm giác gì, có lẽ phần lớn là thất vọng.
Chắc là Tôn Hàn không định đến đây rồi.
“Tôn Hàn đã hại con thê thảm như vậy mà con còn nhớ nó! Y Y, có phải con điên rồi không?”, Tiết Lan bước đến bên cạnh Liễu Y Y.
Liễu Y Y nhỏ giọng nói, “Mẹ à, mẹ không hiểu Tôn Hàn”.
“Chuyện khác thì mẹ đều nghe con. Nhưng con bảo mẹ phải hiểu một tên tội phạm cưỡng bức, con không thấy nực cười lắm sao?”
Tiết Lan đã nhận định Tôn Hàn không phải là người tốt, có nói gì bà ấy cũng không nghe lọt tai.
Liễu Y Y biết mẹ mình nghĩ gì. Là Tôn Hàn đã hủy hoại cô, dù có giải thích thế nào cũng vô dụng, nên cô quyết định không nói nữa.
“Vậy con lấy một người đàn ông lớn hơn con bảy, tám tuổi như Hoàng Thiếu Tài, mẹ hài lòng rồi chứ?”
“Y Y, mẹ không có ý này. Chỉ là mẹ không muốn con lại bị Tôn Hàn ức hiếp nữa! Mẹ muốn tốt cho con thôi!!”
Cạch!
Tiếng cửa phòng bật mở đã cắt ngang cuộc đối thoại của mẹ con họ.
Người đàn ông tên Liễu Kiếm Nam của nhà họ Liễu bước vào, “Chị dâu, Y Y, chuẩn bị ra đính hôn thôi”.
Liễu Kiếm Nam là em trai ruột của bố Liễu Y Y, tiếc rằng lại chẳng hề có chút tình cảm gì với đứa cháu gái này.
Tiết Lan nhìn đồng hồ, vừa sốt ruột vừa thắc mắc, “Kiếm Nam à, có phải cậu nhầm rồi không? Chị có nhờ người xem rồi, mười một giờ hôm nay mới là giờ lành, chị cũng có nói với mẹ. Giờ mới mười giờ thôi mà? Sao lại ra đó nhanh thế?”
Liễu Kiếm Nam cũng chẳng dễ chịu chút nào, bực bội đáp, “Đính hôn thôi mà, cần gì giờ tốt chứ, qua loa đại khái được rồi. Mười một giờ thì phía quốc tế Phong Hoả đến đây mất rồi, lúc đấy ai mà quan tâm đến buổi đính hôn của Y Y nữa! Cứ nghe tôi, nhanh ra đó đi!”
Đây là chuyện đính hôn quan trọng của con gái mình, làm sao Tiết Lan đồng ý thoả hiệp được, “Không được, chị phải đi nói chuyện với mẹ!”
“Đây là ý của mẹ đấy!”
“Hầy, con gái chị sao thế? Nghĩ bản thân là khuê nữ trong sáng thuần khiết thật à? Nhanh lên!”
Tiết Lan không biết nên làm gì bây giờ nữa.
Rõ ràng Tiết Lan đã nói với bà cụ, giờ lành đính hôn là mười một giờ, thế mà bà cụ vẫn đẩy giờ lên sớm hơn.
Họ nào có xem Y Y là con gái của nhà họ Liễu chứ?
Bị khinh khi như vậy, nếu sau này Y Y gả cho Hoàng Thiếu Tài thì nhà họ Liễu có giúp đỡ Y Y hay không?
Chẳng lẽ bà ấy thực sự đã sai khi đồng ý chuyện đính hôn ư?
“Bà nội nói phải đấy ạ. Đính hôn thôi mà, không cần quy củ nhiều vậy đâu, giờ tốt hay không cũng chẳng quan trọng. Con sẽ ra ngay”.
Liễu Y Y tự giễu, nước mắt đã rưng rưng nơi khoé mắt, nhưng cô vẫn kiên cường không để nó tuôn rơi.