Vấn đề là chiêu này của Tôn Hàn quả thực khiến bọn họ trở tay không kịp.
Trước mắt vẫn chưa nghĩ ra cách gì để giải quyết.
"Hay là chúng ta cứ đồng ý trả nợ cho Lâm Hữu đi!", Đường Minh Phong chỉ muốn mau chóng dẹp yên chuyện này cho nên dù hận Lâm Hữu thấu xương, anh ta vẫn muốn chọn cách để của đi thay người.
Có điều anh ta vừa đề xuất ý kiến này thì đã bị Đường Triêu Bính tức giận trợn mắt lườm.
"Giúp Lâm Hữu trả nợ? Thế đến lúc truyền thông đưa tin thì làm thế nào?"
Chỉ một câu nói đã dẹp tan ý định của Đường Minh Phong.
Đột nhiên, lại có thêm một người nữa tới, chính là Ngô Bách Xuyên.
Ngô Bách Xuyên đi tới, đứng ngang hàng với Hứa Lạc, quay mặt về phía tất cả mọi người, nói: "Thật ngại quá, tôi xin cắt ngang một chút. Lâm Hạo cũng nợ bạn tôi năm mươi triệu tệ lúc túng quẫn. Hay là chúng ta tính gộp một lần cho xong đi".
Ách!
Sóng gió này còn chưa yên mà sóng gió khác đã ập tới!
Họ Lâm này bị làm sao thế? Sao ai cũng nợ nần chồng chất vậy?
Lâm Mỹ Quyên cũng chết trân, nhìn chằm chằm Lâm Hạo.
Lâm Hạo rụt cổ lại, nói: "Chị à, em bị gài bẫy. Thật đó, chính là Tôn Hàn tìm cách hãm hại em. Chuyện này anh rể cũng biết!"
"Mẹ nó, ai là anh rể mày!"
Đường Minh Phong nổi trận lôi đình gầm lên, sau đó lại hét vào mặt Lâm Mỹ Quyên: "Dính vào nhà họ Lâm các người chính là vận hạn tám kiếp của Đường Minh Phong này! Nói cho các người biết, nếu tôi bị liên lụy gì thì các người cũng đừng hòng được sống yên!"
Đường Minh Phong có lẽ đã giận dữ đến nỗi sắp nổ tung nên lời nào cũng thốt ra được.
Tách tách!
Thế nhưng, sự thất thố của Đường Minh Phong đã bị không biết bao nhiêu phóng viên chụp lại.
"Đừng chụp nữa, đừng chụp nữa!"
Toàn bộ đám đông giờ loạn như ong vỡ tổ.
"Là Tôn Hàn, chắc chắn là Tôn Hàn!"
Đường Minh Phong tức muốn xì khói, mắt trợn trừng lên như sắp nứt ra, anh ta đã nghĩ ra rồi.
Chắc chắn là do Tôn Hàn đứng sau giật dây.
Trước đó anh ta mới chỉ hơi ngờ ngợ, nhưng giờ Ngô Bách Xuyên xuất hiện thì trong nháy mắt anh ta đã hiểu ra mọi chuyện.