"Anh giữ lại họ bởi vì họ là đối thủ của em, họ là ngọn núi lớn mà em cần phải vượt qua!"
"Nếu em muốn đứng vững ở công ty thời trang Sâm Uy này, thậm chí là mở ra một con đường cho riêng mình trong giới thương nghiệp thì chướng ngại vật đầu tiên chắn đường em chính là Vương Bách Xuyên và Lý Tông Đạo".
"Nếu muốn đối đầu với họ thì hãy dựa vào bản lĩnh của chính mình".
Liễu Y Y: "......"
"Em không có lòng tin sao?", thấy Liễu Y Y mãi không nói gì, Tôn Hàn liền hỏi với giọng khích tướng.
Liễu Y Y nói: "Tôi có lòng tin, nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, anh tin rằng trong năm nay chắc chắn em có thể đuổi hai con sâu mọt của công ty này ra khỏi công ty thời trang Sâm Uy. Không nói đến chuyện này nữa, nói chuyện khác nào!", Tôn Hàn chuyển chủ đề.
"Chuyện gì?", Liễu Y Y hỏi.
Tôn Hàn đột nhiên đứng dậy, giơ tay ra nói: "Chúc mừng em, kể từ ngày hôm nay em sẽ không còn là nhân viên tiêu thụ nữa mà là trưởng phòng tiêu thụ số hai của chi nhánh công ty thời trang Sâm Uy thành phố Giang Châu. Bây giờ anh sẽ giao cho em nhiệm vụ đầu tiên, đó chính là dốc sức hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa!"
"Về vụ quán quân tiêu thụ, em đã là quán quân tiêu thụ của tháng này nên anh tính thêm cho em một tháng quán quân tiêu thụ nữa. Chỉ cần em hoàn thành xuất sắc việc hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa lần này và đuổi Vương Bách Xuyên, Lý Tông Đạo ra khỏi công ty, anh sẽ tính là em đã hoàn thành chỉ tiêu ba tháng quán quân tiêu thụ!"
"Tôi...có lựa chọn không?". Liễu Y Y nói với giọng hơi bực bội: "Đá Vương Bách Xuyên và Lý Tông Đạo ra khỏi công ty đâu có dễ như vậy chứ?"
Việc hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa thì còn được, đã đi vào quỹ đạo rồi thì cứ tuần tự mà làm. Nhưng hai người kia một người là cựu Tổng giám đốc, một người là phó Tổng giám đốc của chi nhánh công ty, có phải cô muốn đuổi là đuổi được đâu?
Liễu Y Y thấy rằng Tôn Hàn đang làm khó cô, rõ ràng là một cơ hội tốt như vậy bày trước mắt mà anh lại bỏ qua, cứ nhất quyết bắt cô làm!
Tôn Hàn lạnh nhạt nói: "Lựa chọn thì tất nhiên là... không có. Nhưng em cũng nên có lòng tin. Lúc trước anh bảo em phải trở thành quán quân tiêu thụ ba tháng liên tiếp, em còn nghĩ đó là chuyện viển vông cơ mà, bây giờ không phải em làm rất tốt sao?"
Được rồi, Liễu Y Y cũng biết rằng Tôn Hàn mà đã quyết định chuyện gì là sẽ không thay đổi, thế nên cô đành chẳng mấy tình nguyện mà giơ tay ra bắt tay với Tôn Hàn.
Tự dưng cô đã trở thành trưởng phòng rồi sao?
Cô chợt nhớ lại những ngày tháng khi còn ở chợ, hệt như một giấc mộng vậy.
"Em ra ngoài đi, sau đó gọi Trần Hương vào!", Tôn Hàn quay về vị trí ghế ngồi.