Nói trắng ra là trong mười năm qua, cả thế lực trong lẫn ngoài của Thiên Cửu Môn chẳng khác gì một miếng bánh ngọt bị chia năm xẻ bảy.
Giờ Tôn Hàn đã đến đây, việc họ cần làm là tập hợp các miếng bánh lại.
Thế nên có nhiều người chào đón anh mới là lạ.
Bởi vậy cũng chẳng ai thu xếp chỗ ở cho Tôn Hàn khi anh đến đây.
Người muốn làm việc này thì không đủ tư cách, còn người được làm thì chỉ muốn đuổi Tôn Hàn đi nên đương nhiên sẽ chẳng chăm nom chu toàn.
Cuối cùng, Tôn Hàn đành ở khách sạn.
Nghĩ cũng thấy buồn cười, cảnh đón tiếp long trọng khi Tôn Hàn đến tập đoàn Cửu Thành đều là giả tưởng.
Vị trí chủ nhân của Thiên Cửu Môn chẳng dễ làm chút nào.
Loạn trong giặc ngoài đều không ngớt.
Nếu anh không có bản lĩnh thì khéo còn không đủ tư cách đón Giang Lệ xuống phía Nam ấy chứ.
Thật ra từng có lúc Tôn Hàn nghĩ thế này, hay anh kiếm đại một lý do nào đó để từ bỏ thân phận thủ lĩnh của Thiên Cửu Môn, ai thích làm thì làm.
Còn anh sẽ về Giang Châu sống một cuộc đời bình dị.
Nhưng khi nghĩ tới Phó Văn Húc, anh lại gạt bỏ suy nghĩ ấy đi.
Phó Văn Húc dốc toàn lực dạy dỗ anh trong sáu năm, chỉ mong anh có thể tiếp quản vị trí của ông ta rồi đánh đổ Giang Lệ.
Thiên Cửu Môn đã truyền thừa cả trăm năm, không thể cứ thế diệt vong được.
Không phải Tôn Hàn tự kiêu, mà anh biết rõ một điều rằng nếu anh không thể ngăn cản Giang Lệ thì không ai của Thiên Cửu Môn có thể làm được việc này.
Bất kể là Kim Thất Lạc, Thẩm Vấn, Tô Vấn Long hay Lý Hắc Tử, họ đều là những nhân vật đứng đầu vùng Tây Nam cả.
Nhưng so với Giang Lệ thì còn kém xa.
Ngày hôm sau.
Khách sạn lớn Kim Tôn.
Các khách mời trong giới thượng lưu ăn mặc sặc sỡ liên tục đi vào để chúc mừng sinh nhật Kim Điềm Nhi - cháu gái của Kim Thất Lạc, một cảnh tượng rất náo nhiệt.
Trong đại sảnh trên tầng bảy.
Kim Thất Lạc đã gần bảy mươi tuổi, nhưng trông vẫn rất phấn chấn, da dẻ hồng hào.
Ông ta chắp tay đứng trước cửa dổ, nghĩ con trai mình là Kim Hạo báo cáo.