Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Tôn Hàn đánh giá quá cao nhân phẩm của Giang Lệ rồi.  

 

Giang Lệ vẫn dửng dưng, chậm rãi phân tích.  

 

“Ông không sợ rằng, tôi sẽ lệnh cho Chiến Bộ giữ ông lại sao?”, sắc mặt của Tôn Hàn tối sầm lại.  

 

“Dám động vào tôi ở toà nhà Lăng Đông, cậu không sợ đánh động đến chính phủ à? Cậu nên biết rằng, những người như tôi và cậu có thể nắm giữ thương trường và thế giới ngầm, chỉ cần không ảnh hưởng đến trật tự xã hội, chính phủ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua”.  

 

“Nhưng nếu dám gây rối ở toà nhà Lăng Đông, chuyện sẽ không còn đơn giản như vậy nữa”.  

 

Tôn Hàn lạnh giọng, “Chẳng phải ông đã mua lại toà nhà Lăng Đông sao? Đâu còn liên quan gì đến chính phủ nữa”.  

 

“Ngày mai tôi mới mua lại. Còn bây giờ, toà nhà Lăng Đông vẫn thuộc sở hữu của chính phủ!”  

 

Tuy toà nhà Lăng Đông do chính phủ nắm giữ, nhưng dù sao nó cũng là toà nhà thương mại, không phải là đơn vị cơ quan.  

 

Với mạng lưới quan hệ của Giang Lệ, chỉ cần có đủ tiền, thì mua được toà nhà này cũng không phải chuyện lạ.  

 

Tôn Hàn lập tức cảm thấy rất phức tạp. Thoạt nhìn ngày mai và hôm nay cũng chẳng có khác biệt gì lớn lao, nhưng vẫn là khác biệt!  

 

Giang Lệ đã dạy cho anh một bài học rất đau!   

 

Tối nay, anh không dám động đến Giang Lệ. Bắt đầu từ ngày mai, thế lực của Giang Lệ đã đóng quân ở đây, cơ hội trời ban cũng vụt khỏi tầm tay anh!  

 

Lần gặp mặt đầu tiên này, Giang Lệ đã tính toán gần như hoàn hảo.  

 

Tôn Hàn buộc phải nuốt nỗi căm tức này mà chẳng thể làm gì!  

 

“Đi thăm thuộc hạ của cậu đi. Có khi đây là lần gặp cuối cùng đấy”, Giang Lệ bỗng quay lưng, tiếp tục nhàn nhã ngắm cảnh đêm thành phố.  

 

Cuộc hội thoại đã kết thúc ở đây.  

 

Ván đầu tiên, ông ta thắng!  

 

…  

 

Rời khỏi toà nhà Lăng Đông, Tôn Hàn tức tốc chạy đến bệnh viện tư nhân của Thiên Cửu môn.  

 

Cả hành lang tầng năm gần như tề tựu đông đủ những người thuộc cấp bậc cao nhất của Thiên Cửu môn.  

 

“Chào cậu”.  

 

“Chào cậu”.  

 

Tuy tất cả đều gật đầu chào Tôn Hàn, nhưng đa số họ đang nhìn cậu bằng ánh mắt không mấy tin tưởng.  

 

Nếu anh không đi gặp Giang Lệ thì đã có thể đến đó ngay khi vừa nhận được tin Lệ Lận bị phục kích, Lệ Lận sẽ không bị thương nặng.  

 

Tôn Hàn cũng chẳng quan tâm đến người khác, nhanh chóng rảo bước đến đối diện phòng phẫu thuật, lo lắng hỏi Hàn Hướng Đông, “Tình hình sao rồi?”  

 

“May mà Trần Cửu ở gần đó nên kịp thời chạy đến ứng phó, ép Thanh Hổ và Chu Giang rời đi. Nếu không thì tối nay Lận soái chết chắc!”  

 

“Nhưng Lệ Lận vẫn bị thương rất nặng, ngực và lưng bị đâm ba nhát, giữa bụng còn chịu một cú đấm của Thanh Hổ, tình trạng rất nguy cấp!”, Hàn Hướng Đông trả lời rất nhanh, vẻ mặt nghiêm túc.  

 

Vấn đề của sự cố bất ngờ này, thật ra không chỉ là việc Lệ Lận bị thương nặng do bị tập kích, mà là thực lực của Thanh Hổ và Chu Giang.  

 

Đây là khoảng thời gian đặc biệt của Thiên Cửu môn, vì thế nơi ở của những nhân vật quan trọng đều thuộc phạm vi bảo vệ của ba bộ trong Thiên Cửu môn. Nếu có chuyện gì xảy ra, họ sẽ có thể nhanh chóng chạy đến giúp đỡ!  

 

Ai cũng biết năng lực của Lệ Lận ra sao, dù có dẫn cả trăm người đến cũng khó lòng làm anh ta bị thương được.  

 

Vậy mà chỉ trong vòng mười phút, Thanh Hổ và Chu Giang đã suýt lấy mạng của Lệ Lận.  

 

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK