“Đây là thời đại tin tức dễ bùng nổ. Một khi Giang Hồi đã bị công chúng xem là một người phụ nữ không tốt, thì dù có được các ông chủ lớn hậu thuẫn lớn đến mấy, cô ta cũng không thể nổi tiếng!”
Tôn Hàn gật đầu, biết những lời của Giang Lệ đều là lời thật lòng.
Đoạn, anh nói, “Anh Giang à, làm phiền anh đánh tiếng với anh Chu, nhờ truyền thông Ngân Trần liên hệ với giải trí Phân Văn để mua lại hợp đồng của Giang Hồi nhé. Tôi sẽ nghĩ cách giải quyết chuyện tin tức của Giang Hồi!”
Giang Lệ đã nói rất rõ ràng rồi.
Vẫn phải tìm đến nhà họ Tôn nếu muốn làm thay đổi quyết định của giải trí Tinh Hoàng!
Vừa khéo, với Tôn Hàn, đây không phải là chuyện khó.
“Được. Tôi cũng biết Giang Hồi, đó là một nữ diễn viên có khả năng thích nghi rất tốt. Chỉ cần xử lý tốt những tin tức xấu kia, thì chắc chắn vẫn có giá trị khai thác! Lạc Văn Thư mua lại sẽ không lỗ!”
Giang Lệ vẫn thẳng thắn đồng ý như mọi khi, đoạn cười đùa, “Tôn Hàn, cậu thật sự không có quan hệ gì với Giang Hồi? Nếu không có quan hệ gì thì sao phải giúp đỡ cô ta như thế chứ?”
“Giúp người ta không nhất thiết phải có quan hệ gì đó mà. Trước đây chẳng phải anh Giang và tôi như nước với lửa à? Sao bây giờ lại nhiệt tình giúp đỡ tôi vô điều kiện như thế?”
Giang Lệ lại lắc đầu, “Không giống, tôi có yêu cầu ở cậu mà”.
Tôn Hàn nheo mắt, cuối cùng Giang Lệ cũng chịu nói thật rồi.
…
Xẩm tối, Tôn Hàn đến nhà họ Liễu.
Theo lời đã hứa, tối nay anh lại đến châm cứu cho Tôn Vượng Thịnh.
Về phía Cẩm Tân Châu thì tám ngày hoặc mười ngày đến một lần là được, không có gì vội vàng.
Tôn Hàn châm cứu cho Tôn Vượng Thịnh xong thì đã hơn mười giờ tối.
Tôn Vượng Thịnh đứng dậy, thử vận động gân cốt, đoạn cười ha ha, “Tiểu Tôn à, y thuật của cậu đúng là chân truyền từ Quỷ Y. Cậu mới châm cho tôi ba lần thôi mà tôi như thể trẻ lại mười tuổi vậy”.
Tôn Hàn vừa thu dọn kim châm vừa nhẹ nhàng nói, “Nếu không có chút bản lĩnh thì tôi làm sao dám trị bệnh cho ông Tôn?”
“Nói đúng lắm”, Tôn Vượng Thịnh gật đầu.
Sau đó, Tôn Vượng Thịnh bèn nghiêm túc ngắm nghía Tôn Hàn, “Nói mới thấy, trông cậu thật sự rất giống một cậu con trai của tôi. Vẻ ngoại không giống nhiều, nhưng phong thái thì giống vô cùng”.
“Nếu không vì tôi không có cháu trai thất lạc, thì tôi thật sự nghi ngờ rằng cậu là cháu tôi đấy”.
Câu nói này chỉ là đùa!
Nhưng Tôn Hàn nghe như sét đánh giữa trời quang!
Chẳng lẽ Tôn Vượng Thịnh nhìn ra gì rồi sao?
Tôn Vượng Thịnh không phải không có cháu trai thất lạc, chỉ là đã tìm được mà thôi.
Ấy là Từ Tiểu Bân!