“Chậc, anh đang coi thường ai đấy hả? Anh có chắc là uống lại tôi không?”, Bạch Cần khinh thường nói.
Tôn Hàn nhún vai: “Tôi bảo mình uống tốt hơn cô, cô tin không?”
“Không!”
“Thế thì thử đi!”
Đồ ăn đã được đưa lên.
Một mình Bạch Cần mở ba lon bia rồi rót đầy ra cốc trước, sau đó khiêu khích nói: “Nào!”
Dáng vẻ hiện giờ của cô ấy khác hoàn với vẻ nhã nhặn hàng ngày.
Tôn Hàn lại thấy như vậy rất cá tính!
“Uống!”
Hai người nhanh chóng uống cạn cốc bia.
Tựu lượng của Bạch Cần không được tốt cho lắm, uống cốc bia ấy xong, mặt cô ấy đã đỏ lựng.
Còn Tôn Hàn hình như cũng đã đánh giá cao bản thân.
Trước kia tửu lượng của anh tốt, là vì anh luyện võ nên khả năng giải rượu cũng cao.
Nhưng sau trận đánh lôi đài với Giang Lệ, anh chẳng những không thể tập võ được nữa, mà tửu lượng cũng tuột dốc không phanh.
Mới có ba lon bia mà anh đã thấy hơi chếch choáng rồi.
Lần này, anh đã nhận thức sâu một điều, nếu gặp phải ma men thì phải tránh thật xa.
Nếu không thì người mất mặt chính là anh.
Nhưng uống hơn Bạch Cần thì là chuyện đơn giản.
“Bạch Cần, Tôn Hàn, hai người cũng ở đây à? Đúng là oan gia ngõ hẹp nhỉ!”
Đột nhiên có một giọng nói không mấy thân thiện vang lên.
Tôn Hàn và Bạch Cần nhìn sang thì thấy có một đôi nam nữ đang đi tới gần.
Người con gái là Ngô Hiểu Phương.
Còn người đàn ông lại là Cẩm Hoằng.
Tôn Hàn thấy hơi ngạc nhiên khi Ngô Hiểu Phương dám công khai đi với Cẩm Hoằng thế này, lẽ nào không sợ bị Cố Vân Đào phát hiện sao.
Cả cái đất Thượng Kinh này đều biết đời sống riêng tư của Cẩm Hoằng rất phức tạp, hễ cô gái nào dính tới anh ta là sẽ chịu tai tiếng ngay.
Thế mà Ngô Hiểu Phương lại không sợ.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, dường như Tôn Hàn đã hiểu ra.
Tôn Hàn đã cố ý nhắc tới chuyện Ngô Hiểu Phương âm thầm cắm sừng Cố Vân Đào trước mặt anh ta.
Dù Cố Vân Đào không tin, nhưng đó là vợ sắp cưới của anh ta nên thể nào anh ta cũng đi điều tra.