Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Hàn lắc đầu, “Thăng chức à, thế thì đáng chúc mừng đấy. Nhưng ngại quá, có lẽ ngày mai anh phải thất nghiệp rồi”.

 

“…”

 

Chu Hàn có linh cảm không lành, “Cậu Tôn, cậu, cậu có ý gì?”

 

“Tự trải nghiệm đi”.

 

Tôn Hàn bỏ lại một câu như vậy rồi mặc kệ gã ta, mỉm cười với Trần Thanh Sương, “Chúng ta đi thôi”.

 

Hai người đi được vài phút, không còn ai xung quanh nữa, Trần Thanh Sương mới tò mò hỏi, “Cậu định khiến Chu Hàn mất việc thật à?”

 

Chu Hàn không biết vì sao, Trần Thanh Sương cũng chưa biết.

 

“Giúp người ngoài ức hiếp nhân viên dưới trướng, chẳng lẽ loại người có hành vi đáng khinh này nên tiếp tục ngồi ở vị trí ấy hay sao?”, Tôn Hàn đáp, “Tất nhiên, chuyện này vốn chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng anh ta dám có ý đồ với cậu, thế thì chỉ biết trách anh ta xui xẻo”.

 

Trần Thanh Sương nghe vậy bèn sững sờ ngay lập tức.

 

Là vì cô ấy ư?

 

“Sao cậu tốt với mình thế?”

 

Nói không cảm động thì đương nhiên là giả!

 

Từ lúc ở Mục Thành cho đến nay, Trần Thanh Sương có được một công việc tốt thế này là nhờ hết vào Tôn Hàn.

 

Hôm nay, khi cô ấy bị kẻ khác định hãm hại, người đứng ra cũng là Tôn Hàn.

 

Có cô gái nào không động lòng với một người đàn ông bảo vệ mình như vậy chứ?

 

Trần Thanh Sương chỉ là một cô gái bình thường nên cũng vậy mà thôi.

 

Vấn đề là…

 

“Chúng ta là bạn cùng bàn, là anh em tốt, là bạn thân, không phải sao?”, Tôn Hàn cười rồi hỏi ngược lại.

 

Nghe thấy vậy, vẻ mặt của Trần Thanh Sương hơi ảm đạm.

 

Đúng vậy.

 

Họ chính là bạn bè thân thiết của nhau.

 

Ngay từ khi ở Mục Thành, cả hai đã xác định rõ ràng với nhau rồi.

 

Tôn Hàn nghĩ vậy nên có thể giúp Trần Thanh Sương làm bất cứ việc gì, thậm chí cô ấy còn nghĩ khéo chỉ cần mình mở miệng thì dù có là yêu cầu quá đáng đến mấy, Tôn Hàn cũng sẽ không từ chối.

 

Nhưng cô ấy thì sao?

 

Khi đối mặt với anh, sao cô có thể ngăn cản tình cảm sinh sôi nảy nở cơ chứ?

 

“Có lúc mình từng nghĩ tại sao chúng ta gặp lại nhau muộn thế, Tôn Hàn, cậu có hiểu ý của mình không?”, Trần Thanh Sương chắp tay sau lưng rồi nói với giọng tự giễu.

 

Tôn Hàn trầm mặc một lúc không lên tiếng, đương nhiên là anh hiểu.

 

Giả dụ như không có sự xuất hiện của Liễu Y Y, có lẽ anh sẽ vui mừng thử phát triển tình cảm với Trần Thanh Sương, sau đó trải qua nhiều cung bậc cảm xúc bên nhau.

 

Cuộc sống như vậy thật ra cũng rất tốt.

 

Thật lòng mà nói thì anh rất thích tính cách của Trần Thanh Sương, cô ấy hoạt bát, thẳng thắn, lại thương thiện, nói chung ai gặp cũng sẽ thích.

 

Thế nhưng đâu ai nói trước được chuyện cuộc đời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK