Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Muốn biết sao? Cứ đợi rồi sẽ biết thôi".  

 

Tôn Vượng Thịnh không trả lời thẳng câu hỏi.  

 

Bầu không khí trong phòng khách thật gượng gạo.  

 

Cứ như vậy thêm mười phút nữa.  

 

Đoàn xe công vụ gồm tám chiếc mà Tôn Vượng Thịnh phái đi lần lượt quay về.  

 

Thấy vậy, Tôn Tiểu Bân vội vã từ trong phòng đi ra, mặt mày tươi như hoa, miệng dẻo quẹo hỏi: "Ông nội, có phải có khách quý tới không?"  

 

Nhưng chỉ một giây sau, nụ cười trên mặt Tôn Tiểu Bân hoàn toàn tắt ngấm.  

 

Bởi vì người vừa được đưa tới là Tôn Hàn!  

 

Tôn Tiểu Bân không thể ngờ rằng Tôn Hàn lại có mặt trong ngày đại hỷ của mình!  

 

Phẫn nộ, bất an, sợ hãi,.....  

 

Vô số cảm xúc phức tạp thể hiện ra trên gương mặt Tôn Tiểu Bân!  

 

Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành mặt cũng biến sắc.  

 

Tôn Đào và những người nhà họ Tôn khác cũng cảm thấy nghi hoặc.  

 

Mặc dù cũng họ Tôn nhưng Tôn Hàn này đủ tư cách để bước chân vào nơi này hay sao?  

 

Trước những ánh mắt soi mói, Tôn Hàn đi tới trước mặt Tôn Vượng Thịnh, vô cùng bình thản hỏi: "Ông cụ Tôn, ông tìm tôi sao?"  

 

"Đến rồi sao, ngồi đi!"  

 

Điều khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc là Tôn Vượng Thịnh lúc này đang nở nụ cười rất tươi.  

 

Tôn Tiểu Bân ra sức nháy mắt ra hiệu cho Tôn Hàn, trên trán đã toát mồ hôi hột.  

 

"Không cần đâu, ông có việc gì thì cứ nói, tôi đang nghe đây!", Tôn Hàn không hề nể mặt.  

 

"Hỗn xược, ông nội bảo ngồi thì phải ngồi!", Tôn Đào giận dữ quát lớn.  

 

Nhưng Tôn Vượng Thịnh lại xua tay bảo bỏ đi.  

 

Yên lặng một lúc, Tôn Vượng Thịnh đột nhiên nhìn về phía Tôn Tiểu Bân, nói bằng giọng đùa cợt: "Hôm nay nóng đến vậy sao? Xem cháu toát hết mồ hôi ra rồi kìa".  

 

Tôn Tiểu Bân khó nhọc nuốt nước bọt, đáp: "Thưa ông, quả thực là có hơi, có hơi nóng!"  

 

"Ha ha, vậy cứ nóng tiếp đi nhé".  

 

Tôn Thịnh Vượng cười lạnh, sau đó hỏi một câu đầy ẩn ý: "Cậu ấy tên là Tôn Hàn, cũng là người Mục Thành, cháu có quen không?"  

 

"Quen... không quen! Ông nội, Mục Thành không lớn, nhưng cũng chẳng quá nhỏ. Cháu không quen anh ta cũng là chuyện bình thường!", Tôn Tiểu Bân hậm hực đáp, trên trán ngày càng túa ra nhiều mồ hôi.  

 

Lúc này, Tôn Đạo Hương và Tôn Khải Thành như đã nhận ra điều gì đó.  



Hai bố con họ đưa mắt nhìn nhau. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK