Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 Có điều, cho dù có trang điểm thế nào cũng không thể che giấu được vẻ tiều tụy của cô ta.  

 

"Tôn Hàn, cậu đến rồi! Cậu gọi món đi!"  

 

Nhìn thấy Tôn Hàn, Diệp Tô cố gắng nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi.  

 

"Gọi đại vài món đi, tôi không cầu kỳ đâu", Tôn Hàn ngồi xuống, tiện miệng đáp.  

 

"Vậy được, để tôi gọi".  

 

Diệp Tô chọn đại vài món trong menu rồi đưa lại cho người phục vụ.  

 

Nói thật lòng, hôm nay Tôn Hàn không muốn tới. Anh cũng biết lý do Diệp Tô tìm anh là gì.  

 

Nghĩ lại sự vô liêm sỉ của Diệp Tô trong đêm ở Giang Châu đó, anh vẫn còn vô cùng giận dữ.  

 

"Tôn Hàn, tôi đã hỏi tình hình bên phía cảnh sát, muốn đòi lại số tiền đầu tư nguyên thạch đó ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian, thủ tục rất phức tạp, hơn nữa chưa chắc có thể lấy lại được toàn bộ!"  

 

Thấy Tôn Hàn không nói gì, Diệp Tô cuối cùng cũng không nhịn nổi mà nói thẳng vấn đề.  

 

"Ừm".  

 

Thế nhưng, Tôn Hàn chỉ khẽ ừm một tiếng, sau đó thản nhiên đáp: "Vậy thì cứ đợi thôi, dù gì cảnh sát đã vào cuộc thì sẽ có một lời giải thích hợp lý cho chị".  

 

Đây chắc chắn không phải đáp án mà Diệp Tô muốn, cô ta cắn răng, nói: "Tôn Hàn, cậu còn nhớ đã đồng ý với tôi sẽ giúp tôi trả lại sáu triệu mà tôi lấy của công ty không, không phải cậu đã quên rồi chứ?"  

 

Vẫn còn mặt dày mà nhắc đến vấn đề này được!  

 

Nếu Diệp Tô không gây chuyện thì số tiền kia sớm đã được chuyển vào thẻ cho cô ta rồi.  

 

"Dạo này tôi cũng hơi kẹt, e là phải nuốt lời rồi', Tôn Hàn bịa đại một lý do.  

 

Diệp Tô sao có thể không biết là Tôn Hàn không muốn cho cô ta tiền, nghe xong câu Tôn Hàn nói mà cô ta như muốn sụp đổ, vội vã khóc thút thít cầu xin: "Tôn Hàn, nếu cậu không giúp tôi sẽ phải ngồi tù! Giờ công ty đã biết việc tôi dùng tiền công, tôi đã bị đuổi việc rồi! Nếu trong vài ngày tới không trả lại được số tiền đó thì công ty sẽ kiện tôi, đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ phải ngồi tù!"  

 

Nói rồi, Diệp Tô chộp lấy tay Tôn Hàn, cầu xin: "Cậu nhất định phải giúp tôi, nếu cậu không giúp tôi thì tôi xong đời!"  

 

Tôn Hàn từ từ gỡ tay Diệp Tô ra, cảm thấy vô cùng nực cười, anh đáp: "Tại sao tôi phải giúp chị?"  

 

"Chị phải ngồi tù là do tự chị gây nên, cũng một phần do Từ Tiểu Bân, nhưng phần lớn vẫn là do lòng tham của chị, cậu ta đâu có ép chị dùng tiền của công ty".  

 

"Hiện giờ xảy ra chuyện thì chỉ có thể tự trách mình thôi".  

 

"Nói câu mất lòng, nếu tôi giúp thì coi như là nể mặt, còn nếu không giúp thì cũng chẳng có gì sai. Tôi không có nghĩa vụ phải trả nợ cho chị".  

 

Tôn Hàn đã nói rất rõ ràng ý mình rồi.  

 

Nhưng đối với Diệp Tô, Tôn Hàn lúc này là cái phao cứu sinh duy nhất.  

 

"Tôn Hàn, tôi biết hôm đó tôi đã sai, tôi không nên mộng tưởng hão huyền về cậu, càng không nên nói tôi là bạn gái cậu trước mặt người khác!"  

 

"Chỉ cần cậu giúp tôi, tôi có thể mua vui cho cậu được không? Khi cậu cần tôi sẽ xuất hiện, khi cậu không cần tôi sẽ biến mất!"  

 

"Tôn Hàn, tôi đã đặt xong phòng ở khách sạn Huy Hoàng đối diện rồi. Chỉ cần cậu gật đầu thì đêm nay tôi là của cậu, sau này cũng sẽ là của cậu!"  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK