Khoảng mười giờ sáng, Tôn Hàn đã lái xe đến ngoại ô. Một căn nhà rộng không dưới nghìn mét vuông đập vào mắt anh.
So với Thượng Kinh với cái giá cao ngất trời của khu trung tâm thành thị, thật ra giá ở ngoại ô cũng chẳng thấp chút nào.
Chỉ một trang viên vậy thôi, tuy trông hơi đổ nát, nhưng giá trị thực tế ít nhất phải hơn tám mươi triệu.
Có thể thấy, công việc kinh doanh của bố Bạch Cần ngày xưa lớn đến mức nào.
Nếu không gặp biến cố cuộc đời, có lẽ bây giờ Bạch Cần cũng là một vị tiểu thư khuê các, chứ không phải là một nhân viên nhỏ bé phải đi làm kiếm sống ở một công ty.
Lúc này đã có rất nhiều người qua lại trong trang viên. Họ đang áng chừng giá trị của trang viên, để chuẩn bị đấu giá vài ngày sau.
Về phần Bạch Cần, cô ấy bước vào trang viên, ngắm nhìn những thứ quen thuộc xung quanh mà lòng trào dâng niềm xúc động.
Bạch Cần chỉ quay về nhìn trang viên này thôi, bởi cô ấy không mua được nó.
Còn Tôn Hàn lặng lẽ theo sau, không quấy rầy những hồi ức năm xưa của Bạch Cần.
“Bạch Cần, cô đến đây làm gì?”
Ngay khi hai người bước vào đại sảnh, một giọng nói khó chịu bỗng vang lên.
Thanh niên mặc Âu phục, đi giày da nọ rảo bước đến gần, đoạn khinh khỉnh nhìn Bạch Cần, “Sao hả, cô mua được ngôi nhà này à? Có muốn biết ngôi nhà này có giá bao nhiêu không?”
Nhưng khi ánh mắt của thanh niên ấy hướng đến chiếc đồng hồ trên tay Tôn Hàn, anh ta lập tức biết được giá trị của loại đồng hồ ấy, vẻ mặt trở nên hơi kỳ lạ, “Còn tưởng cô có tự tin đến đây xem nhà, ra là quen được bạn trai giàu có! Ồ, đừng nói là cô muốn mua ngôi nhà này đấy nhé, anh ta chịu bỏ tiền mua cho cô à? Tôi nói cho cô biết, giá bán đấu giá của căn nhà này ít nhất phải hơn một trăm hai mươi triệu!!”
Lúc này, ở bên cạnh thanh niên kia còn có mấy người nữa. Họ đều là những ông chủ lớn đến đây xem nhà.
Sau khi chế giễu Bạch Cần một hồi, thấy đối phương chẳng buồn đáp trả, anh ta cũng mất hứng, bèn quay mặt về phía mấy người kia.
“Các vị à, chúng ta cứ thoải mái xem tiếp, không cần để ý đến bọn họ! Cứ yên tâm, căn nhà này của tôi tuy nằm ở ngoại thành, nhưng mọi người cũng thấy vị trí của nó rồi đó, giá thị trường bây giờ sẽ không dưới một trăm triệu đâu. Hơn nữa, giá trị của nó còn có khả năng tăng lên rất cao. Đây chắc chắn là một vụ giao dịch có lời nếu các vị đấu giá mua lại đấy!”
Trong số những người này, Tôn Hàn nhìn thấy một người quen, là Tôn Đào!
Tôn Đào cũng nhận ra anh, song không chào hỏi gì. Tất nhiên Tôn Hàn cũng chẳng mặt dày nịnh nọt đến chào đối phương.
Sau khi thanh niên kia dẫn khách rời đi, Bạch Cần mới lên tiếng giải thích, “Anh ta là Cố Vân Đào, con trai của bạn làm ăn ngày xưa của bố tôi. Trước đây, lúc mọi người còn làm ăn cùng nhau, thì quan hệ của chúng tôi tốt lắm. Nhưng không ngờ, sau khi bố tôi nhảy lầu, cả nhà họ đều lật mặt, nhìn thấy tôi và mẹ là tránh như tránh dịch vậy!