Mục lục
Ngọa hổ tàng long - Tôn Hàn (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 "Tối qua sao cậu không tới khu giải trí? Cậu có biết Tiểu Chu chỗ chúng tôi mong cậu lâu lắm không!"  

 

Vừa gặp là Lâm Ảnh đã trêu.  

 

Tôn Hàn nhếch môi, cố ý nói: "Tôi cũng không thể nào chạy tới khu giải trí suốt ngày được. Ngộ nhỡ vợ tôi phát hiện thì phải làm sao?"  

 

Sắc mặt Lâm Ảnh liền đen sì.  

 

Thấy Tôn Hàn nhắc đến vợ, Lâm Ảnh liền thấy không thoải mái.  

 

 

 

Cái đồ ăn bám vợ!  

 

Lâm Ảnh thầm mắng trong lòng, nếu cậu đã sợ vợ như thế thì còn chạy tới khu giải trí làm cái quái gì.  

 

Lúc này hảo cảm của Lâm Ảnh với Tôn Hàn gần như đã bằng 0.  

 

Tất nhiên cô ấy cũng quyết định phải bòn rút thật nhiều tiền của Tôn Hàn.   

 

Ban đầu cô ấy cũng muốn phát triển sâu hơn, nhưng Tôn Hàn là một tên ăn bám vợ, còn là một tên đàn ông khốn nạn ăn vụng bên ngoài, loại đàn ông thế này thì phát triển cái gì chứ.  

 

Cô ấy vẫn sẽ phát huy bản lĩnh của mình, kiếm chác khoản tiền lớn.  

 

"Tôn Hàn, cậu đừng có nói với tôi vợ cậu là ác quỷ, sẽ ăn thịt cậu đấy nhé?"  

 

Lâm Ảnh nở nụ cười giả tạo.  

 

"Không đâu", Tôn Hàn mỉm cười.  

 

"Vậy thì được, ngộ nhỡ chúng ta chỉ gặp gỡ giữa bạn học thôi mà vợ cậu lại không vui thì không được hay lắm".  

 

"Hôm nay cậu không bận gì chứ?", Lâm Ảnh nói   

 

Tôn Hàn tò mò hỏi: "Sao hôm nay lại tự nhiên hỏi tôi có bận không?"  

 

"Hôm nay là sinh nhật tôi, tôi định cứ để nó trôi đi thế này thôi, dù sao tôi cô độc một mình cũng quen rồi".  

 

"Ai ngờ sinh nhật năm nay lại gặp được bạn học cũ là cậu, cậu có thể đón sinh nhật cùng tôi được không?"  

 

"Tất nhiên nếu cậu bận thì thôi".  

 

Lâm Ảnh giơ tay vuốt tóc, tỏa ra khí chất quyến rũ biếng nhác.  

 

Đàn ông mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ vô cùng thương xót.  

 

Nhưng Tôn Hàn thì lại thầm cười nhạo, càng lúc càng cảm thấy Lâm An đã chẳng còn đơn thuần như ngày xưa nữa.  

 

Chỉ một cử chỉ bất kỳ thôi đã có thể trêu ghẹo một cách rất vừa phải.  

 

Cô gái thế này cũng không phải phường lương thiện gì.  

 

Lâm Ảnh coi anh là một con mồi sao?  

 

Tôn Hàn vốn định từ chối, nhưng lại chợt nghĩ dù sao mình cũng chẳng có việc gì, thế nên liền đồng ý. Anh tỏ vẻ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: "Không bận gì, cậu muốn tôi đón sinh nhật với cậu thế nào?"  

 

"Ngoài ra cậu có muốn quà gì không, tôi tặng cho cậu!"  

 

Tặng quà?  

 

Lâm Ảnh thầm cười trong lòng, không bất ngờ chút nào.  

 

Chỉ cần cô ấy nói đến sinh nhật là tên đàn ông nào cũng sẽ nghĩ đến chuyện tặng quà.  

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK