Tôn Phát Tài thấy hơi ngạc nhiên, không phải vì Tôn Vượng Thịnh đã đồng ý ngay, mà là vì Tôn Hàn không gọi Tôn Vượng Thịnh là ông, thay vào đó lại gọi tên.
Ông cháu nhà này thật là…
“Tôi cũng chỉ mất nửa tiếng để thu xếp ba mươi triệu tiền mặt thôi”.
Song, Tôn Phát Tài cũng không nghĩ nhiều mà lấy điện thoại ra gọi người chuẩn bị tiền ngay.
…
Một tiếng sau.
Ở bến cảng phía Tây.
Một chiếc du thuyền đang đỗ ở đó.
Tôn Hàn và Tôn Phát Tài đang chờ sẵn trên bờ.
Chẳng mấy chốc, đã có hai bóng người bước ra trong bóng tối.
Đó chính là Diệp Vân Nghĩa và Liễu Phương Phương đang bị dí họng súng vào người.
“Tôn Hàn!”
Trông thấy Tôn Hàn, Liễu Phương Phương gọi thất thanh.
“Du thuyền đây, còn ba mươi triệu tiền mặt thì ở trên boong thuyền, anh thả người đi”.
Tôn Hàn không để ý đến Liễu Phương Phương, mà nhìn thằng vào Diệp Vân Nghĩa.
Lúc này, anh ta không còn chút dáng vẻ nào của cậu ấm nhà giàu nữa, đầu tóc rối tung, quần áo nhem nhuốc trông rất thảm.
“Thả người? Cậu nói hay quá nhỉ, nhỡ trên tàu có cảnh sát thì sao? Hừ, đến Liễu Phương Phương là em họ ruột của tôi mà còn chơi tôi một vố như thế nữa là cậu!”
“Không nói nhiều, tôi sẽ đưa Liễu Phương Phương đi cùng, khi nào an toàn rồi thì tôi sẽ thả người sau”.
Diệp Vân Nghĩa hung hăng nói.
Đương nhiên Tôn Hàn không thể chấp nhận điều kiện này được.
“Không được! Nhỡ xuất cảnh rồi anh lại giết người diệt khẩu thì sao?”
Tôn Hàn nói thẳng.
Thậm chí, Diệp Vân Nghĩa có thể giết Liễu Phương Phương cho hả giận cũng nên.
Bây giờ, Diệp Vân Nghĩa đã điên rồi, có việc gì mà anh ta không dám làm chứ.
“Thế thì giờ tao sẽ giết nó luôn”.
Diệp Vân Nghĩa kéo Liễu Phương Phương lại gần rồi chĩa súng lên đầu cô ta để uy hiếp Tôn Hàn.
Tiếc là bây giờ Tôn Hàn không hề có ý nhân nhượng.
Anh trầm mặc một lát mới nói: “Còn một cách nữa, tôi sẽ lên thuyền cùng anh rồi đưa anh đến nơi an toàn, sau đó anh hãy thả Phương Phương ra”.
“Nếu không, anh sẽ không lấy được thuyền và tiền đâu”.
Từ ngữ điệu có thể thấy Tôn Hàn không đùa hay có ý thoả hiệp.
Bây giờ, Diệp Vân Nghĩa đang rất sốt ruột nên không có quá nhiều sự lựa chọn, anh ta do dự một lát rồi đồng ý.
“Chú Tôn, ở đây không còn việc của chú nữa, chú về trước đi”.
“À… được!”