Thấy Tôn Hàn không muốn tiết lộ kế hoạch, Diệp Hà Sơn cũng không hỏi nhiều.
Cục diện hiện giờ đủ rối rắm lắm rồi, còn có thể tệ đến mức nào được nữa?
Thôi thì còn nước còn tát, đành trông mong vào Tôn Hàn vậy.
Trong lòng Liễu Phương Phương thấy hơi rối bời, nhỡ một ngày nào đó ông ngoại biết Tôn Hàn là người chỉ điểm, khiến chuyện của bác cả và Diệp Vân Nghĩa bị phanh phui thì ông ấy sẽ nghĩ thế nào?
Khi ấy, cô ta sẽ phải đối mặt với ông mình ra sao?
Cô ta chỉ mong sao chuyện này như hòn đá chìm xuống biển sâu.
Vì cả cô ta và Tôn Hàn đều không thấy hổ thẹn trong lòng.
“Thằng Vân Nghĩa thế là xong rồi, không biết nên trách ông hay trách bố nó nữa. Tôn Hàn, cháu có tin gì về nó không? Ông muốn nhờ cháu giúp một việc”.
Ngay lúc Liễu Phương Phương nghĩ đến Diệp Vân Nghĩa thì Diệp Hà Sơn lại lên tiếng với giọng điệu như cầu xin.
Tôn Hàn cau mày, cảm thấy hơi bực mình.
Anh cảm giác việc Diệp Hà Sơn sắp nhờ mình không phải việc tốt.
“Ông nói đi ạ”.
“Giờ ông đang nằm trên giường bệnh nên không thể làm gì được, nhà họ Diệp đang gặp khó khăn, chắc các ông bạn của ông chỉ muốn phủi sạch quan hệ với nhà ta thôi, vì vậy không thể trông mong vào ai được”.
“Ông biết cháu là người có tài, dù không quá thông thuộc Ma Đô, nhưng chắc nhờ người giúp vài việc thì vẫn được”.
“Ông muôn nhờ cháu đưa Vân Nghĩa ra nước ngoài”.
“Dẫu sao nó cũng là cháu ruột của ông, ông không thể trơ mắt nhìn nó bị hành quyết được”.
Diệp Hà Sơn trầm giọng nói với vẻ cầu xin.
Vụ án giấu xác đã gây ra tiếng vang quá lớn, một khi Diệp Vân Nghĩa sa lưới thì chỉ có kết cục tử hình thôi.
Muốn bảo vệ được anh ta thì chỉ còn cách đưa anh ta rời khỏi đây.
Nhưng Diệp Hà Sơn đã sống ẩn dật nhiều năm, tầm ảnh hưởng của chuyện này quá lớn, những người mà ông ấy quen biết đều không muốn dính vào nên đều né tránh hết.
Vì vậy, chỉ còn Tôn Hàn mới giúp được ông ấy thôi.
Với thân phận của Tôn Hàn thì chỉ cần anh nhờ đúng đối tượng là có thể đưa Diệp Vân Nghĩa rời khỏi đây thôi.
Liễu Phương Phương ngẩn ra, không ngờ ông mình lại đưa ra lời khẩn cầu như vậy.