Không cần nghĩ cũng có thể biết được Tôn Hàn có thế lực lớn cỡ nào.
Những người khác trong phòng họp đều không dám thở mạnh.
Đôi mắt sắc bén của Tôn Hàn dần tĩnh lặng lại, anh lạnh nhạt nói: "Tôi cho công ty thời trang Sâm Uy một lựa chọn. Việc hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa sẽ được hủy bỏ, các người thích chọn ai làm Tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu thì chọn, tôi không can thiệp nữa!"
Vừa dứt lời, ông Lôi liền giật bắn mình.
Sao có thể thể được?!
Nếu chưa từng có được còn đỡ, nhưng món hời đã dâng đến tận miệng rồi mà còn bị cướp đi, sao họ có thể chấp nhận được?
"Tôn Hàn, chúng ta cứ từ từ bàn bạc. Nếu cậu đã kiên quyết muốn để Liễu Y Y nhậm chức Tổng giám đốc thì vị trí đó sẽ là của Liễu Y Y, không ai có thể thay thế!", ông Lôi liền nhượng bộ.
Hợp đồng này không thể bị hủy được.
"Chỉ sợ chủ tịch các người sẽ có ý kiến thôi". Tôn Hàn khinh miệt hừ một tiếng, nếu lãnh đạo cấp cao của công ty thời trang Sâm Uy ý thức được điều này thì sẽ chẳng có chuyện ngày hôm nay.
Mất mặt trước các cấp dưới trong công ty cũng là do họ tự chuốc lấy thôi.
"Không đâu, tôi bảo đảm, tôi bảo đảm với cậu!". Ông Lôi liên tục bảo đảm, chỉ sợ Tôn Hàn sẽ hủy bỏ dự án hợp tác với công ty quốc tế Phong Hỏa.
"Cứ như vậy đi".
Tôn Hàn không làm khó nữa, anh cũng không có thời gian để tiếp tục nâng đỡ một công ty thời trang khác làm bệ phóng cho Liễu Y Y.
Anh nhìn Phương Minh Nguyệt, nói: "Y Y đúng là bị tai nạn xe cần tĩnh dưỡng, nhưng cô ấy vẫn có thể xử lý công việc. Mong rằng hai bên công ty có thể nhanh chóng triển khai việc xây dựng nhãn hiệu mới, chuyện này không cần gác lại, cần làm thế nào thì cứ làm thế đó. Nếu có việc gì cần đến Liễu Y Y thì cứ đến bệnh viện tìm cô ấy!"
"Hai ngày nữa là cô ấy có thể xuất viện để về nhà tĩnh dưỡng, trừ việc không tiện hoạt động nhiều thì vẫn có thể làm việc như thường!"
"Trong công ty thì để Trần Hương đảm nhận vị trí phó Tổng giám đốc. Có cô ấy phối hợp làm việc với Liễu Y Y, tôi tin rằng hiệu quả sẽ tăng lên gấp bội!"
Hai vị trí phó Tổng giám đốc và Tổng giám đốc của chi nhánh Giang Châu đã bị Tôn Hàn quyết định như vậy.
Anh không hề cảm thấy mình vượt quá chức trách. Giống như anh đã nói, anh đã cho công ty thời trang Sâm Uy một món hời như vậy thì việc anh đưa ra yêu cầu cũng là lẽ đương nhiên.
"Vâng!"
"Tôi đã hiểu!"
Phương Minh Nguyệt và ông Lôi đều trả lời. Việc điều tiết như vậy đúng là một cách tốt để không làm chậm trễ tiến độ hợp tác giữa hai bên.
Sau đó Tôn Hàn không nói thêm gì nữa, anh rời khỏi phòng hợp.
Phương Minh Nguyệt liền nhanh chóng đi theo.
Tôn Hàn tới cũng vội mà đi cũng nhanh, sau khi anh rời đi, áp lực khổng lồ bao trùm cả phòng họp mới biến mất.
Bầu không khí ban nãy quá đáng sợ đối với những lãnh đạo cấp cao của chi nhánh Giang Châu.
Không ai có thể ngờ, một Tổng giám đốc Tôn xưa nay luôn hòa nhã khi tức giận lại hùng hổ đến vậy!